Lạc Thanh Hoài tay chân lanh lẹ liền che miệng Hoắc Chu, nửa ôm cậu vào ngực, khóa cơ thể cậu lại mới không phát ra tiếng động làm kinh động hai người thầy.
Đèn thư viện tắt dần từng chiếc, tiếng huyên náo từ các học sinh xa xa cũng dần nhỏ lại, cả khuôn viên trường chậm rãi yên tĩnh, vì thế mà âm thanh ám muội từ nụ hôn lại càng thêm khoa trương.
Trái tim Hoắc Chu đập kinh hoàng, trong đầu cũng là một đống hỗn độn.
Thầy Mã cùng thầy Đàm đều là đàn ông, đàn ông sao có thể hôn đàn ông được?
Nhưng mà, cậu cũng không cảm thấy chán ghét, thậm chí... thậm chí còn cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Đúng là rất xứng đôi, nhưng không biết vì sao, Hoắc Chu vẫn thấy vô cùng hoảng hốt.
Hoảng cái gì? Người hoảng phải là hai thầy mới đúng chứ?
Gan bọn họ cũng thật lớn, không sợ có người phát hiện sao?
Hoắc Chu không hiểu sao lại lo lắng, nhìn quanh bốn phía.
"Đừng nhúc nhích." Lạc Thanh Hoài dán chặt vào lỗ tai Hoắc Chu, giọng hơi khàn, "Bị thầy phát hiện thì chúng ta chết chắc."
Hoắc Chu giờ mới nhớ tới tình hình của hai người, đối với hai thầy mà nói, bọn họ chính là người rình coi.
Hoắc Chu không dám động, tinh thần lại bị giày vò. Một bên lo lắng bị hai thầy phát hiện, mà ở một mặt khác, cảm giác tồn tại của Lạc Thanh Hoài quá mạnh, hít thở đều sát bên tai mình, cậu cảm giác toàn bộ tai cũng sắp bị đốt cháy.
Hơn nữa, kéo dài theo thời gian hôn môi của hai thầy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nhan-toi-tung-choc-gheo-day-thi-thanh-cong-roi/4116838/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.