Lạc Thanh Hoài bị đả kích không nhẹ, cả người cũng đều hoảng hốt.
Hoắc Chu suy bụng ta ra bụng người, còn tưởng nó cũng không muốn đi học như vậy, một bên lôi kéo một bên an ủi, "Hoài Bảo không cần sợ, đi học thật ra cũng... không khó khăn như vậy đâu. Em yên tâm, có anh đây, chương trình học của em anh cũng đã học qua, em không hiểu có thể hỏi anh."
Vì an ủi đệ đệ, Hoắc Chu cũng liều mạng giả học bá.
Lạc Thanh Hoài nghe thấy câu này, tâm tình tốt hơn một chút.
Ừm, không có việc gì, cùng lắm thì nó nhảy lớp.
Lạc Thanh Hoài hướng Hoắc Chu cười, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Vâng."
Tâm Hoắc Chu cũng muốn cháy hết, dắt theo nó tới cửa khu tập thể chờ xe.
Trên xe có không ít bạn bè, Hoắc Chu vừa lên đã có rất nhiều người chào hỏi cậu.
Cậu một bên đáp lại, một bên dẫn Lạc Thanh Hoài ngồi vào một chỗ cạnh cửa sổ, mà bản thân ngồi bên cạnh.
"Tiểu Mễ Chúc, bạn nhỏ này là ai vậy?" Lạc Thanh Hoài vừa ngồi xuống chợt nghe thấy một giọng nói ngọt ngào từ bên phải truyền tới, nghe ra quan hệ với Hoắc Chu cũng rất tốt.
Nó vội vàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô nhỏ đồng lứa với Hoắc Chu đang nhìn chằm chằm mình đánh giá.
Cô bé kia mắt to da trắng, mặc một bộ váy xòe trắng tinh, trên đầu đeo nơ bướm hồng nhạt, xinh đẹp như một công chúa nhỏ.
"Em ấy tên là Lạc Thanh Hoài, là em trai của tớ." Hoắc Chu quay đầu nói chuyện với cô nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nhan-toi-tung-choc-gheo-day-thi-thanh-cong-roi/4116828/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.