Lạc Thanh Hoài về đến nhà, trong tay còn cầm đùi gà.
"Đùi gà ở đâu đấy?" Mẹ Lạc hỏi.
"Hoắc Chu ca ca đưa." Lạc Thanh Hoài đưa đùi gà đến trước mặt mẹ Lạc.
Mẹ Lạc lắc đầu, "Mẹ không ăn, con ăn đi."
Lạc Thanh Hoài vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.
Mẹ Lạc bất đắc dĩ, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, sau đó đẩy tay nó ra, "Con ăn phần còn lại đi."
Lạc Thanh Hoài đứng bên cạnh gặm đùi gà, mẹ Lạc cúi đầu nghĩ vài chuyện.
Một lúc sau, cô quay đầu muốn hỏi Lạc Thanh Hoài vài cái, lại nhìn thấy Lạc Thanh Hoài đang gặm cả xương.
Mẹ Lạc quay mạnh đầu nhìn trời, bàn tay đặt bên người trong phút chốc nắm chặt thành quyền.
"Mẹ." Lạc Thanh Hoài kéo tay cô.
Mẹ Lạc quay đầu, cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười hỏi, "Thanh Hoài thích ăn đùi gà sao? Tối nay chúng ta cũng làm đùi gà ăn có được không?"
Lạc Thanh Hoài gật rồi lại lắc, "Con thích đùi gà này, bởi vì ca ca đưa."
Mẹ Lạc giật mình, "Con thích Hoắc Chu ca ca vậy sao?"
Lạc Thanh Hoài dùng sức gật đầu.
Hoắc Chu rất tốt, nói nó là đứa nhỏ ngoan nhất khu tập thể này.
Trước kia người khác đều nói nó cổ quái, nói nó đáng sợ, nói nó có bệnh, tới bây giờ vẫn không có ai khen nó đáng yêu... Không, đã từng có. Nhưng người kia lại mất rồi.
"Vậy con có biết cha anh Hoắc Chu là ai không?" Mẹ Lạc lại hỏi.
Lạc Thanh Hoài không hiểu, lắc đầu.
Mẹ Lạc nói, "Cha Hoắc Chu là xưởng phó xưởng 306."
Lạc Thanh Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nhan-toi-tung-choc-gheo-day-thi-thanh-cong-roi/4116825/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.