Lạc Thanh Hoài lập tức ngây ngẩn, quỳ gối tại chỗ không động đậy nổi.
Lực tay nó cũng không tự giác mà giảm đi, không làm gì Bàn Đôn nữa mà chỉ bất an nhìn Hoắc Chu.
Bàn Đôn nằm trên mặt đất nhìn thấy cứu tinh, lập tức bò dậy vùng khỏi Lạc Thanh Hoài, nhanh chóng đứng lên, khóc lớn, "Tao về mách mẹ tao! Chúng mày đánh người, đến tao cũng muốn đánh chết..."
Hoắc Chu từ khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy trên mặt đất có một cái răng nanh dính đầy máu, vội vàng nhặt lên, không nói gì với Lạc Thanh Hoài đã xoay người đuổi theo Bàn Đôn.
Lạc Thanh Hoài quỳ trên mặt đất một lúc lâu mới giật mình.
Nó chớp chớp mắt, hốc mắt đỏ ửng.
Nó ngẩng đầu nhìn lên trời, không ngừng chớp mắt, cố gắng ép nước mắt trở về.
Lại qua một lúc lâu, chua xót trong lòng mới dịu xuống, Lạc Thanh Hoài đứng lên, bước một bước lên mặt cỏ.
Đi được vài bước, nó bỗng nhiên dừng lại.
Giãy dụa một chút, Lạc Thanh Hoài mới quay lại, nhặt từng viên kẹo của Hoắc Chu còn đang vương vãi đầy đất, cẩn thận thổi sạch sẽ mới bỏ vào túi.
Lúc đi khỏi sân cỏ, Lạc Thanh Hoài vẫn luôn nhìn lên trời.
Bên này, Hoắc Chu dùng hết sức lực mới đuổi kịp Bàn Đôn ở tầng dưới nhà mình.
Bàn Đôn mặt đầy máu vẫn còn đang khóc, nước mắt làm loãng máu, dính ở trên cổ, trên quần áo, nó lại dùng tay lau mặt... Dù sao cũng nhìn cực kì thảm, một bộ dạng bị thương rất nặng.
Trong lòng Hoắc Chu căng thẳng, ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-my-nhan-toi-tung-choc-gheo-day-thi-thanh-cong-roi/4116823/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.