Chương trước
Chương sau
Tô Dạ có chút hối hận vì đã quay lại Tô gia vào trung thu.

Trước có sài lang, sau có hổ báo.

Tuy rằng hình dung như vậy với đệ đệ đáng yêu và ca ca khả kính mà nói, thật sự có phần thất lễ.

Tô nhị thiếu gia năm nay hai mươi tuổi đã trở thành bảo chủ của Hắc Lang bảo. Thiếu niên đắc chí, ý khí phấn chấn, muốn gia thế có gia thế, muốn tài cán có tài cán, nếu không muốn nói đến một thiếu sót, vậy chỉ có người bầu bạn bên cạnh.

Hắn còn trẻ, tự nhiên không cần phải vội. Nhưng tới trung thu năm nay thật sự là quá đủ kích thích.

Bên trái là đệ đệ kiên quyết lôi kéo Lữ gia tiểu quỷ, bên phải là ca ca đang cười tủm tỉm cưng chiều một thiếu niên xa lạ. Chỉ có bản thân ngồi giữa là người cô đơn, mà ánh mắt cầu xin của Tô lão gia gần như giết chết hắn.

Chuyện Ánh Tử thích Lữ gia tiểu quỷ hắn không phải mới nghe nói lần đầu nên cũng không quá kinh ngạc.

Nhưng Niệm Thanh ca cùng thiếu niên kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trước đó vài ngày còn nghe cha nói, đang lo an bài hôn sự cho huynh ấy, lúc này mới qua vài ngày mà đã phát triển ra một đoạn cảm tình như vậy?

Vừa ăn xong cơm chiều, Tô Dạ ngay vào lúc Tô lão gia toan gọi lại đã lôi Tô Niệm Thanh chuồn khỏi phòng ăn.

Thiếu niên được hắn sủng ái lại không có ý tứ đuổi theo.

Qua bảy tám chỗ rẽ, rốt cuộc đi tới chỗ hai người vẫn thường chơi trốn tìm khi còn nhỏ, Tô Dạ quay người lại, mở miệng hỏi dứt khoát: “Ca… gia hỏa kia…”

“Là người ta thích”. Tô Niệm Thanh trước sau như một, cười vô cùng ôn nhu.

Tô Dạ á khẩu không nói được gì. Quá mức trắng trợn, ngược lại làm cho người ta khó lòng chất vấn thêm.

“Tô Dạ, đệ có người mình thích không?” Tô Niệm Thanh hỏi ngược lại.

“… Không có.” Tô Dạ vốn vẫn cho rằng hắn sẽ chỉ thích nữ hài tử mềm mại ngọt ngào, nhưng hiện tại nhìn thấy hai người trên dưới đều thích nam nhân, không khỏi bị dao động.

“Đây không phải là truyền thống của Tô gia, yên tâm đi.” Nhìn thấu lo âu của hắn, Tô Niệm Thanh an ủi vỗ đầu Tô Dạ.

“… Chỉ mong.” Tô Dạ không dám nghĩ đến cặp mắt của cha lúc tối có bao nhiêu là nhiệt lệ.

Vấn đề của Ánh Tử còn có thể dùng gào thét răn dạy, nhưng Niệm Thanh ca thì chỉ có thể yên lặng hàm chứa nước mắt không nói tiếng nào. Rõ ràng ở Tô gia người cầm quyền là Tô lão gia nhưng lớn bé trong phủ sợ nhất vẫn là đại thiếu gia “ôn nhu” này.

Tô lão gia thương yêu nhất chính là con thứ ba, yên tâm nhất chính là con thứ hai, mà con lớn nhất chính là tôn trọng nhất. Nuôi nấng hơn hai mươi năm, chẳng lẽ còn không biết hài tử nhìn như ôn nhu tươi cười này thật ra quật cường hơn bất kỳ ai?

“Ca, ta nghe Ánh Tử nói, hài tử kia là người của Thiên Lộc thành.” Kỳ thật Tô Dạ lo lắng nhất chính là vấn đề này. Tô Niệm Thanh cho dù thông minh thế nào cũng không phải là người trên giang hồ, lại càng không nói đến đối phương còn là người của Thiên Lộc thành, ma giáo bị chính đạo khinh thường.

“Ta biết.” Tô Niệm Thanh dựa lan can ngồi xuống, ngắt một cành hoa quế bên cạnh, vô thức ngắm nghía.

“Nhưng huynh là mệnh quan triều đình… Nếu chuyện này…” Tô Dạ chưa từng làm quan nhưng không phải chưa nghe qua chuyện minh tranh ám đấu chốn quan trường, Tô Niệm Thanh hiện giờ chức vị quan trọng, càng dễ trở thành mục tiêu của kẻ khác.

“Ta đã sớm không muốn làm.” Tô Niệm Thanh quay đầu lại, trên khuôn mặt tươi cười kia lần đầu tiên toát ra vẻ mệt mỏi, “Nhưng ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức để bọn họ dùng chuyện này bức ta đi.”

“Ca!” Câu nói ban đầu kia khiến Tô Dạ khá kinh hãi. Đang định nói chuyện gì nhưng lại giữ ở trong miệng, hung tợn nhìn phía góc ngoặt, tức giận nói: “Việc này chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe? Làm gì phải đứng đó nghe lén?”

Tô Niệm Thanh sửng sốt.

Góc ngoặt cư nhiên đi ra một người – chính là người hắn vốn tưởng sẽ không đi theo. “Ai thèm nghe lén, ta chẳng qua tới tìm Tô Niệm Thanh.” Thiếu niên gợi lên một mạt tươi cười khiêu khích: “Việc này ta đích thực đã sớm ở trên giường nghe hắn nói qua, tuy rằng mang theo tiếng thở dốc khiến người ta nghe chẳng được rõ.”

Mặt Tô Dạ đỏ lên, tiếp tục trừng gã, Tô Niệm Thanh ngược lại cười ra.

“Có người đưa lật tử cao [bánh hạt dẻ] mới làm qua đây, ta sợ nguội nên đem đến cho ngươi, ngươi cũng đừng lãng phí.” Thư Cẩn nhét một gói giấy vào tay hắn, quay đầu liếc nhìn Tô Dạ một cái, lại quay sang Tô Niệm Thanh hết sức dặn dò: “Đêm nay ta muốn nghe ngươi nói rõ một chút, đừng chỉ đem tình hình cụ thể nói cho mỗi đệ đệ ngươi thôi, ta chính là người quan trọng nhất của ngươi, không phải sao?”

Tô Niệm Thanh tươi cười nhận gói lật tử cao: “Ngươi muốn nghe cái gì ta đều sẽ nói cho ngươi, đừng khi dễ Tô Dạ, nó còn đơn thuần.”

“Ôi? Gà giò sao?” Thanh âm cố ý giương cao khiến Tô Dạ tức giận đến mức thiếu chút nữa đã xông lên bóp gã.

Niệm Thanh ca sao lại thích tiểu thí hài ác liệt này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.