Chương trước
Chương sau
Tô Niệm Thanh mặc cho gã hôn, dây dưa một hồi lại nhịn không được bật cười. Thiếu niên rốt cuộc triền miên đã đủ, bất mãn ly khai môi hắn, nhíu mày trừng mắt: “Đừng suốt ngày quét sạch hưng phấn của ta.”

Chẳng lã gia hỏa này không biết cái gì kêu là xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim sao?

Tô Niệm Thanh lại cười nói: “Hài tử ngươi sao mới như vậy đã không nhịn được?”

Thư Cẩn nhướng mi. “Ta nếu muốn, sao lại phải nhẫn nại?”

“Thân thể cũng không chịu lau, muốn bị bệnh như ta sao? Ta còn chưa khỏe, ngươi gục xuống rồi, lần sau ai sẽ bảo hộ ta?” Tô Niệm Thanh kéo kéo y phục ướt đẫm của mình, mà nước trên người thiếu niên lại sớm bị lau khô, giống như người rơi xuống nước là hắn chứ không phải là gã.

“Ai yếu đuối như ngươi.” Nhớ tới nguyên nhân hắn bị bệnh, thiếu niên chỉ nói một câu như thế, liền ngoan ngoãn bước ra khỏi nước, tùy tiện khoác lên người một chiếc đơn y.

Tô Niệm Thanh bất đắc dĩ quay người định đi tìm y phục khô để thay, nhưng cổ tay lại bị người chặt chẽ bắt lấy, còn chưa kịp mở miệng, thân thể đã bị người ném lên giường không chút khách khí.

Tô Niệm Thanh dở khóc dở cười. “Đừng dùng chiêu cường bạo nữ nhân này để cường bạo ta.”

Giờ phút này thiếu niên đang nằm trên người mình, chẳng lẽ mình còn phải khoác lên bộ dáng hoảng sợ, hai mắt đẫm lệ, mới có thể phù hợp với tình huống hiện tại sao?

“Ta chưa từng cường bạo nữ nhân.” Thư Cẩn nhìn xuống hắn, “Sẽ không đau đâu.”

… Cái gì sẽ không đau?

Tô Niệm Thanh nhìn gã chằm chằm, lần đầu tiên lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng. “Chúng ta hãy thương lượng một chút.”

“Không gì có thể thương lượng.” Rốt cuộc đã nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, thiếu niên càng không chịu thoái nhượng.

“Ta lớn hơn ngươi…” Nói thế nào thì hắn cũng hơn gã sáu tuổi.

“Điều đó cũng không nhất thiết.”

“… Ta nói không phải là điều đó.” Thật sự là bất đắc dĩ a…

“Nếu không liên quan đến vấn đề lớn nhỏ, vậy nên nghe ta.”

Tô Niệm Thanh còn muốn giải thích thêm nhưng y phục ướt sũng trên mình đã bị người cởi ra, để lộ cả một lớn mảng da thịt. Làn da dính nước đột nhiên gặp phải không khí lạnh băng bên ngoài, lập tức cảm thấy mát lạnh, Tô Niệm Thanh rụt lại theo bản năng, không ngờ đầu lưỡi ấm áp của thiếu niên lại lướt qua điểm tối mẫn cảm kia, bởi hắn không hề phòng bị nên nhịn không được “Ngô” một tiếng.

Từ tai đến cổ, tất cả đều đã nhiễm sắc đỏ.

Thư Cẩn ngẩng đầu, vẻ mặt khiêu khích: “Không ngờ ngươi lại mẫn cảm như vậy…”

Sớm biết gia hỏa này căn bản chịu không nổi da thịt thân cận kích thích thì gã đã trực tiếp bắt đầu, cần gì phải nghẹn khuất đến tận bây giờ?

Tô Niệm Thanh dở khóc dở cười, muốn cựa mình đứng dậy, nhưng người vẫn còn bị đặt ở dưới thân, chỉ có thể lấy tay ngăn trở một cách vô ích, không để cho gã tới gần quá: “Ngươi chậm một chút…”

Vừa vào trận đã làm ra động tác kích thích thế này, là chê lão nhân gia hắn mệnh dài quá sao?

Chính mình tuy không thể tính là người cấm dục, nhưng cũng không phải là người thường xuyên làm chuyện này, còn chịu thêm mấy lần kích thích quá mức như vậy nữa, trước sau gì cũng sẽ “thượng mã phong*”… Chết kiểu đấy thật quá mất mặt.

*Thượng mã phong (phạm phòng) nghĩa là đang trong cuộc quan hệ vợ chồng, bỗng nhiên người đàn ông bất tỉnh nhân sự, thở nhanh và nông, mồ hôi vã ra như tắm, tay chân lạnh toát. [theo Google]

“Ta đã đợi bốn ngày, còn chậm chút nữa không phải lại để ngươi chạy thoát?” Hừ, dứt khoát ăn sạch sẽ, đỡ phải mỗi ngày mỗi nhớ nhung.

“… Hài tử, có một số việc gấp gáp không được.” Tỷ như, có chút chuyện khiến cho người ta tim đập thình thịch.

Đương nhiên không phải nói việc này… Ai… Tuy rằng nụ hôn của hài tử này thật sự làm cho người ta tham luyến.

Thư Cẩn quấn lấy lưỡi hắn, một tay đẩy vật cản trước ngực, tay còn lại trượt vào bên trong y phục, trêu chọc hai khỏa thù du màu đỏ kia, lập tức hài lòng nhận được tiếng rên rỉ truyền ra từ trong cổ họng đối phương.

“Ngô… Ngươi không được…” Không được khi dễ người lớn. Tô Niệm Thanh còn chưa kịp nói ra những lời này, y phục trên người đã bị xé sạch trơn.

… Đây là kiện y phục thứ hai bị hủy. Nhìn mấy mảnh vải bị xé vương vãi dưới đất, Tô Niệm Thanh nghĩ thầm, nếu bây giờ đề xuất mình làm mặt trên, hài tử này có khi nào cũng xé mình thành mảnh nhỏ như kiện y phục đó?

“Ngươi chuyên tâm một chút cho ta!” Phát hiện Tô Niệm Thanh dưới sự khiêu khích của mình vẫn còn có thể phân tâm, Thư Cẩn không khỏi căm tức.

Tô Niệm Thanh cười khẽ, bởi vì đang nằm, nhịn không được lại ho lên mấy tiếng. Thiếu niên sửng sốt, vội vàng nâng hắn dậy, vỗ nhẹ lưng hắn, để hắn không còn ho lên khó chịu như vậy nữa.

Bản thân lại quên mất hắn vẫn còn là bệnh nhân. Thư Cẩn cau mày, dục vọng liền giảm xuống mấy phần.

Nhưng Tô Niệm Thanh lúc này lại tựa đầu vào vai gã, nhẹ giọng nói: “Không cần cố kỵ ta. Ngươi muốn làm thì cứ làm đi.”

Thư Cẩn trừng lớn hai mắt, không biết vì sao mà khuôn mặt lại hơi đỏ lên.

Điều này ngược lại làm cho gã càng thêm không biết phải xuống tay thế nào.

Hỏng rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này. Chưa từng có loại kinh nghiệm này, bây giờ phải, phải làm cái gì mới được?

Thiếu niên luống cuống lộ ra tính khí trẻ con khó gặp, thấy hắn đang trần trụi nửa thân trên, lại nhịn không được kéo chiếc chăn đơn bên cạnh qua đắp cho hắn, chỉ sợ hắn bị cảm lạnh.

Tô Niệm Thanh vừa ho vừa cười.

“Ngươi căng thẳng cái gì…”

“Ai căng thẳng ngươi!” Đương nhiên là muốn phản bác, nhưng lại bất an dùng chăn đơn đắp kín cho hắn.

“Chỉ cần không hôn tiếp, sẽ không có vấn đề quá lớn…” Tô Niệm Thanh nói xong câu đó, mặt bỗng nhiên càng đỏ, chỉ có thể cúi đầu, không được tự nhiên mà nói một câu: “… Thật ra ta cũng không nhịn được.”

Đây cũng là nói thật nha…

Thư Cẩn chớp mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt của hắn, lại nhịn không được phải vạch chiếc chăn đơn ra, lén nhìn một chút, rốt cuộc cười rộ lên: “Ta còn nghĩ ngươi là thần tiên chứ…”

Nếu không làm sao luôn không hề có phản ứng với câu dẫn của mình?

“… Ngươi rốt cuộc có làm hay không?!” Tô Niệm Thanh nhịn không được tăng thêm ngữ khí. Nhưng khuôn mặt nóng lên khiến những lời này của hắn xem như chỉ thuần túy là đang câu dẫn.

Thư Cẩn chăm chú nhìn hắn, đột nhiên thốt ra một câu: “Sao ngươi thoạt nhìn còn đẹp hơn ta…”

Những lời này là tự khoe khoang hay đang ca ngợi hắn? Tô Niệm Thanh muốn trừng gã, nhưng ngay sau đó đã bị người áp đảo trên giường – lần này sau lưng có lót một lớp chăn dày, làm cho hắn không đến mức khó thở phải ho khan.

“Tô Niệm Thanh…” Thiếu niên lặp đi lặp lại cái tên này, tựa như đang xác nhận điều gì đó, Tô Niệm Thanh mỗi lần nghe thấy, mang tai liền giống như bị đốt nóng, cuối cùng nhịn không được đưa tay lên bịt kín tai, nhắm chặt hai mắt, cắn răng nói: “Ngươi nhanh lên cho ta!”

Hiện tại hắn thật sự chút hối hận vì đã nói ra những lời này.

Bởi vì thiếu niên lập tức lộ ra vẻ tươi cười sung sướng, tay lại dò xét hạ thân hắn không chút khách khí, xúc cảm lạnh như băng lập tức bao phủ phân thân, Tô Niệm Thanh nhịn không được ngửa đầu ra sau, cổ họng dật ra một trận rên rỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.