Dì Vương chuẩn bị sẵn bữa ăn sáng, đưa cho Lãng Minh. Tần Thiên Lăng
đưa Lãng Minh vào công ty rồi vội vã chạy đi.
"Không chào được một tiếng."\_Lãng Minh cau có
Tần Thiên Lăng vừa quay xe đi. Lãng Minh bị một đám người bắt đi. Do đám người đó dùng một lượng lớn thuốc mê nên Lãng Minh ngất ra và không biết chuyện gì.
Lãng Minh bị đưa đến nơi cực kỳ tối. Những con chuột thì thi nhau chạy khắp nơi. Thật đó, không biết chỗ đó ở đâu mà mùi cực kỳ khó ngửi, thối khinh khủng.
Lãng Minh bị đám người đó vứt một góc, nằm la liệt ở đó, không cử động.
"Chị Liêu, tôi đem người về rồi."
"Tốt. Cậu ta vẫn chưa tỉnh. Mau trói cậu ra lại."
"Vâng..."
Lãng Minh bị trói chặt tay chân lại.
Liêu Nhất Vỹ ngồi chiễm chệ trên ghế. Cô ta nhìn Lãng Minh với ánh mắt thương hại.
"Lãng Minh ơi....Lãng Minh. Cậu cũng có ngày này sao?"\_Liêu Nhất Vỹ cười lớn
Lãng Minh bị nhốt vào một khung sắt. Những con chuột thì đã bám đầy vào chân anh.
"Được rồi...làm cậu ta tỉnh dậy cho tôi."
"Vâng..."
Người đàn ông đó hất một thao nước lạnh vào mặt Lãng Minh. Nó như một cú tát vào mặt Lãng Minh vậy.
Lãng Minh lòm còm ngồi dậy.
"Aaaaaa......"\_Lãng Minh hất chân để mấy con chuột văng ra
Liêu Nhất Vỹ ngồi đó hả hê mà cười. Lãng Minh nhìn qua thì thấy khuôn mặt của một người phụ nữ trong bóng tối.
Liêu Nhất Vỹ chỉ để đèn ở chỗ Lãng Minh nên Lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-minh-toi-bat-em-ve-lam-vo/3062376/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.