Chương trước
Chương sau
Sau đó, Tần Thiên Lăng gọi điện cho tài xế đến rước bố mẹ anh về.

Lãng Minh trở lại chỗ làm việc. Anh nhận được một bưu kiện kì lạ.

"Cậu đặt bưu kiện gì thế?"\_Tử Hạ Vũ

"Mình đâu có đặt."

"Kì lạ, vậy bưu kiện kia là như thế nào?"

"Ở đây cũng không ghi tên người gửi."

"Lãng Minh, cậu mở ra xe nào."

Lãng Minh mở ra. Cả hai làm lập tức đứng hình. Trong hộp có một hình nộm bị con dao đâm vào. Đặc biệt, có một dòng chữ.

"LÃNG MINH PHẢI CHẾT."

Lãng Minh sợ đến mức người run lên bần bật. Răng Lãng Minh cắn chặt môi đến bật máu.

Lãng Minh thất thần ném bưu kiện đó vào thùng rác. Tử Hạ Vũ không biết làm gì, chỉ đành ngồi yên ở chỗ.

Lãng Minh lấy điện thoại nhìn chằm chằm. Liêu Nhất Vỹ không giấu sự hả hê mà bộc lộ ra mặt.

Lãng Minh nghĩ, anh đâu có làm ai mất lòng. Xưa nay, anh chẳng gây thù với ai mà làm sao bị như thế. Hết tin nhắn nặc danh thì đến bưu kiện không có tên người gửi.

Cái bưu kiện ấy làm Lãng Minh ngồi lì như thế. Đến 4h thì anh mới lấy được tâm trạng mà làm việc.

Làm việc được một tí Lãng Minh tan làm.

"Hôm nay, tôi tan làm sớm."

Trưởng phòng Lãng cứ thế rời đi. Anh đi đến một cửa tiệm điện thoại.

"Anh có thể giúp tôi tìm được số điện thoại từ tin nhắn này được không?"

"Để tôi xem."

Anh đó ngó tới ngó lui rồi lắc đầu.

"Tôi thật sự xin lỗi. Với trình độ IT rất cao mới có thể tìm ra được."

"Được...Tôi cảm ơn."

Lãng Minh trở về nhà mà quên mất là anh chưa nói với Tần Thiên Lăng.

"Thưa bố mẹ con mới về."

"Con lên thay quần áo đi."

"Vâng ạ..."

Lãng Minh lên phòng thay quần áo. Vì mệt mà anh lăn ra ngủ.

Tần Thiên Lăng lúc đó mới tan làm. Anh vẫn chưa biết sự biến mất của Lãng Minh cho đến khi ra khỏi văn phòng của mình.

Tần Thiên Lăng hỏi Tử Hạ Vũ thì biết Lãng Minh đã tan làm sớm. Anh tự dưng lo lắng, anh gọi điện cho Lãng Minh mà Lãng Minh cũng không bắt máy.

Chính vì thế, Tần Thiên Lăng lại càng lo lắng hơn. Trước hết, Tần Thiên Lăng chạy thẳng về nhà.

Tần Thiên Lăng chạy thẳng vào nhà.

"Tiểu Minh đã về chưa vậy?"

"Rồi. Ở trên phòng."\_Mẹ Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng không nói gì thêm, chạy thẳng lên lầu.

"Ơ, thằng nhóc này không thèm chào hai ông bà già này luôn. Chỉ biết mỗi vợ nó."\_Bố Tần Thiên Lăng

Mặc khác, Tần Thiên Lăng xông thẳng vào phòng. Lãng Minh vẫn không hay biết, đang nằm trên giường.

Bỗng dưng, Lãng Minh cảm thấy như bị tảng đá đè lên anh vậy. Anh mở mắt thì thấy Tần Thiên Lăng đã nằm hẳn lên người anh.

"Gì đấy?"

"Sao em về mà không nói với tôi?"

"Tôi cảm thấy hơi mệt nên tan làm sớm."

Tần Thiên Lăng mè nheo trên người Lãng Minh.

"Sao tôi điện thoại cho em mà không bắt máy?"

"Anh thấy mà, tôi ngủ mà làm sao bắt máy được. Anh đừng lo lắng thái quá thế được không?"

Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi dậy mà siết chặt eo Lãng Minh.

"Aaa...ngạt thở mất."

Tần Thiên Lăng cố ôm thật chặt Lãng Minh.

"Sau này, em không được như thế nữa?"

"Biết rồi...biết rồi. Thả tôi ra."

Sau đó, Tần Thiên Lăng đè Lãng Minh mà hôn nát mặt anh. Chỗ nào hôn được Tần Thiên Lăng hôn lấy hết.

"Đủ rồi...đủ rồi. Tôi không đùa đâu."

Tần Thiên Lăng kéo má Lãng Minh.

"Em ỷ được tôi nuông chiều thì muốn làm gì thì làm hả?"

"Tôi không có mà. Lần sau, tôi có làm gì sẽ thông báo cho anh biết."\_Lãng Minh tỏ ra biết lỗi

"Chỉ thế thôi sao?"\_Tần Thiên Lăng mong đợi điều gì đó

Lãng Minh suy nghĩ sau đó làm vẻ mặt nũng nịu.

"Chồng ơi, tha lỗi nhé\~\~\~"

Lãng Minh hôn chụt một cái vào môi Tần Thiên Lăng. Sau một hồi, Tần Thiên Lăng mới có phản ứng.

"Sao em dễ thương quá vậy hả?"

Tần Thiên Lăng mút mát cái cổ thiên nga của Lãng Minh.

Đang trên đà vui vẻ mà có một cuộc điện thoại gọi đến.

"Phiền phức thật..."\_Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng bắt máy.

"Alo."\_Giọng điệu chẳng mấy vui vẻ

Đặng Tiêu Tư ở đầu dây bên kia cũng khá giật mình.

"Anh tan làm sớm quá nên tôi chưa kịp báo cáo lịch trình."

"Nói."

"Anh còn một tiếng để chuẩn bị cho tiệc rượu tối nay. Công ty của Phong Thần Dật mời anh đến dự."

"Gửi địa chỉ đến cho tôi."

"Được. Anh đến đó rồi tôi sẽ đưa thiệp mời."

"Ừ."

Tần Thiên Lăng cúp máy. Anh đột ngột bế Lãng Minh vứt vào phòng tắm.

"Em mau thay bộ y phục này."

Lãng Minh ngoan ngoãn nghe theo.
Tần Thiên Lăng cũng thay y phục.

"Chúng ta phải đi đâu vậy?"

"Tiệc rượu."

"Tôi không đi theo có được không?"

"Không được."

Bây giờ, Lãng Minh chỉ muốn ở nhà thôi.

"Tôi thay xong rồi."\_Lãng Minh mệt mỏi bảo

"Đến đây."

"Làm gì?"

"Thắt cà vạt giúp anh đi."

"Được...dễ mà."

Lãng Minh là con trai nên thắt cà vạt không khó. Chỉ là Tần Thiên Lăng cao hơn anh cả cái đầu nên anh phải nhón cả chân lên.

Tần Thiên Lăng vòng tay qua eo Lãng Minh kéo sát vào anh.

"Như vậy để tiện chưa?"

Lãng Minh bối rối.

"Xong rồi..."

"Đi thôi."\_Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh xuống nhà.

"Nè...nè. Đặt tôi xuống."

Lãng Minh xuống chào bố mẹ rồi rời đi. Tần Thiên Lăng đưa Lãng Minh đến một khách sạn sang trọng.

"Đến đây làm gì?"

"Dự tiệc rượu."

Tần Thiên Lăng nói rồi mở dây an toàn giúp Lãng Minh. Lãng Minh xuống xe chạy theo Tần Thiên Lăng.

Đặng Tiêu Tư cũng có mặt ở đó. Anh đưa thiệp mời cho Tần Thiên Lăng.

"Vào thôi. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."

Sau đó, cả ba người bước vào. Không khí của bữa tiệc khiến Lãng Minh choáng ngộp.

Những người xuất hiện ở đó đều có máu mặt trong giới kinh doanh.

Tần Thiên Lăng bước vào là mọi sự tập trung đều vào anh.

"Boss Tần, hoan nghênh. Người này?"\_Phong Thần Dật

"Vợ tôi."

Phong Thần Dật bất ngờ. Mục tiêu của Tần Thiên Lăng khi đem Lãng Minh đến đây là đánh dấu chủ quyền.

Tần Thiên Lăng trò chuyện với các vị chủ tịch khác thì Lãng Minh đi xem xung quanh.

Đi một lúc, Lãng Minh gặp Liêu Nhất Vỹ. Anh rất mừng vì cuối cùng anh cũng quen biết một người.

"Chị Liêu, chị cũng đến đây."

"Cậu đến cùng Boss Tần sao?"

"Vâng..."

Thế là, Liêu Nhất Vỹ bỏ Lãng Minh đi tìm Tần Thiên Lăng. Lãng Minh cũng chạy theo.

Tần Thiên Lăng trò chuyện với một nhóm người. Liêu Nhất Vỹ bước lại khoác tay Tần Thiên Lăng.

"Chào ông Hạ, ông Vương..."

"Chị ấy quen nhiều người thật."\_Nội tâm Lãng Minh

Tần Thiên Lăng thấy Lãng Minh đứng đấy. Anh vội vàng hất tay Liêu Nhất Vỹ rồi kéo Lãng Minh lại gần anh.

"Người này là?"\_Có ai đó hỏi

"Thiếu phu nhân nhà họ Tần."\_Tần Thiên Lăng

Những người ở đó có chút bối rối. Sau một hồi mới phản ứng lại.

"Vậy sao? Hai người rất đẹp đôi."\_Một người nào đó lên tiếng

Lãng Minh khó chịu với Tần Thiên Lăng. Anh kéo Tần Thiên Lăng đến một nơi khác.

"Không phải anh hứa sẽ giấu mọi người chuyện chúng ta kết hôn sao?"

"Ừm..."

"Vậy thế sao anh có nói với mấy người đó."

"Tôi hứa là không nói với đồng nghiệp của em. Còn những người đó là đối tác của tôi. Em xấu hổ khi làm vợ một người như tôi sao?"

"Tôi không có."

"Em có. Lần nào trước mặt người khác, em đều tỏ vẻ xa lạ với tôi. Tôi không chấp nhận điều đó."\_Tần Thiên Lăng trừng mắt lên nhìn Lãng Minh

Lần này, Tần Thiên Lăng thật sự rất giận. Tần Thiên Lăng muốn nói cho mọi người biết Lãng Minh là vợ anh. Trong mắt Tần Thiên Lăng, Lãng Minh rất đáng yêu.

Anh rất sợ có người nào đó đến tán tỉnh Lãng Minh rồi Lãng Minh sẽ bỏ anh mà đi.

Vì thái độ giận dữ của Tần Thiên Lăng nên Lãng Minh vô cùng buồn bã.

"Tôi không nói chuyện với anh nữa."

"Em định đi đâu?"\_Tần Thiên Lăng siết chặt cổ tay Lãng Minh

"Tôi không muốn cãi nhau với anh nên làm ơn bỏ tay tôi ra."

Lãng Minh dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Tần Thiên Lăng.

"Tôi..."

Lãng Minh bỏ đi. Anh đi đến một hành lang tối.

"Anh ta dám hung dữ với mình."

Rồi từ đằng sau, có một người nào đó dùng cái khăn thấm đầy thuốc mê bịt miệng Lãng Minh.

Lãng Minh vùng vẫy, mắt không thể mở nổi nữa. Anh ngất ra đó. Người đó đem Lãng Minh đến một phòng khách sạn.

Tần Thiên Lăng không biết gì vẫn dự tiệc rượu. Một hồi sau, Tần Thiên Lăng không thấy Lãng Minh trở lại. Anh kêu Đặng Tiêu Tư đi tìm.

Đặng Tiêu Tư đi tìm khắp nơi vẫn không thể tìm thấy Lãng Minh, anh tìm được một cái khăn tay khắc tên Lãng Minh. Anh vội vàng về báo cáo với Boss Tần.

"Khăn tay của Lãng Minh. Em ấy chắc chắn xảy ra chuyện."

Tần Thiên Lăng lập tức đi xem camera ở khách sạn.

"Mấy người tìm được em ấy cho tôi. Nếu không tôi đánh sập cái khách sạn này."

"Vâng...anh bình tĩnh, Boss Tần."\_
Một anh nhân viên

Chợt Đặng Tiêu Tư kêu Boss Tần lại.

"Lãng Minh...cậu ấy."

Tần Thiên Lăng vội vàng chạy lại xem. Trên màn hình xuất hiện một nhóm người đưa Lãng Minh vào phòng 475.

Nhóm người đó là thuộc hạ của Liêu Nhất Vỹ. Họ đang gọi điện cho Liêu Nhất Vỹ.

"Chị Liêu, phải xử lý tên này thế nào?"

"Cởi hết đồ của nó ra."

"Vâng..."

Nhóm người đó ở trong phòng cởi quần áo của Lãng Minh ra.

"Tên này trông ngon thật đấy, tụi bây."

Nhóm người đó định nhào lại Lãng Minh thì có tiếng chuông cửa.

"Chán thật...đứa nào ra mở cửa đi."

"Để em..."

Người nhấn chuông cửa là Tần Thiên Lăng. Anh nép vào một bên cửa, cầm theo bình chữa cháy ở cạnh đó.

"Kì lạ thật...Sao không có ai vậy nhỉ?"

Tên đó vừa mở ra thì đã bị Tần Thiên Lăng lấy bình chữa cháy đập vào đầu. Tần Thiên Lăng kéo cửa xông vào.

"1...2...3...4...5 tên."

Tần Thiên Lăng liếc nhìn thì thấy Lãng Minh trần trụi nằm trên giường.

Đột ngột, có một tên cầm gậy đánh vào lưng Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng lập tức nóng máu.

"Tay nào của mày cởi y phục của vợ tao?"

Một mình Tần Thiên Lăng chấp 5 người. Anh là dân học võ nên chuyện đó cũng không khó.

Anh đập vào vai, lưng. Có người còn bị Tần Thiên Lăng đánh cho gãy chân.

"Sau này, đừng để tao thấy tụi bây..."

5 người đó nằm lê trên sàn mà kêu đau. Tần Thiên Lăng cũng bị thương nhẹ ở vai.
\_Continue\_


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.