Khi Kiều Ứng tỉnh táo lại, bốn phía là một mảnh hắc ám. Đau đầu khủng khiếp, tựa hồ bên trong có vật gì đó hung hăng xé rách thần kinh. Những ngày gần đây hắn thường xuyên như thế này, không nhớ rõ mình khi nào thì say, đến nửa đêm bỗng nhiên tỉnh lại. Mò mẫm muốn bật đèn lấy nước uống, thình lình chạm vào cái gì đó mềm mại ấm áp, nhất thời bị dọa, lập tức cố sức xoay người ngồi dậy: “Ai?”
“Ba” một tiếng đèn sáng lên, người nọ tựa hồ dị thường quen thuộc vị trí công tắc đèn trong phòng, hắn nhanh tay bật đèn. Dưới ánh sáng ngọn đèn Kiều Ứng nhìn thấy gương mặt tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của hắn, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: “Thẩm, Thẩm Liễm?”
Trên mặt Thẩm Liễm còn mang theo một tia mệt mỏi, theo bản năng đưa tay sờ trán hắn, sau đó nhẹ nhàng thở ra nói: “Thật may mắn, không phát sốt.”
“Anh sao lại ở chỗ này?” Kiều Ứng biến sắc, Thẩm Liễm thế nhưng lại mỉm cười trả lời: “Anh gọi điện cho em, em mở máy xong lại không nói lời nào, anh lo lắng nên lại đây nhìn xem.” Dừng một chút, lại nói, “May mắn em không đổi khóa.”
Kiều Ứng lúc này mới nhớ tới Thẩm Liễm có chìa khóa nhà mình. Sau khi chia tay hắn thật ra không nghĩ đi đổi khóa, cũng không cảm thấy cần thiết phải làm vậy. Nói thực hắn căn bản không nhớ rõ chính mình trước khi mê man có nhận điện thoại của Thẩm Liễm hay không, ấn tượng một mảnh mơ hồ. Vừa muốn mở miệng, chợt nghe Thẩm Liễm nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-minh-tinh/1317924/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.