Kiều Ứng tắm rửa xong đi ra, trên người khoác áo ngủ, dùng khăn mặt lau tóc. Đứng phía trước cửa sổ nhìn xuyên qua tấm màn cửa đang hé mở, thuận mắt liếc nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Thẩm Liễm vẫn duy trì tư thế kia đứng ở ven đường, đầu thuốc kẹp giữa ngón tay lúc sáng lúc tắt.
Hắn thế nhưng còn chưa rời đi.
Thu hồi tầm mắt, thuận tay kéo lại màn, Kiều Ứng ngồi ở sô pha, mở một lon bia lạnh, một bên uống một bên bật TV.
Thoáng chốc TV sáng lên, dưới lầu truyền đến thanh âm khởi động xe. Hắn biết Thẩm Liễm rốt cuộc đi rồi, vì thế tự giễu cười, một lần nữa đem lực chú ý tập trung vào màn ảnh TV.
Bởi vì phim cũ nên hình ảnh không rõ lắm, hắn xem chính là bộ phim điện ảnh hắn diễn mười năm trước.
Kiều Ứng cũng không nhớ rõ mình xem bộ phim này đến lần thứ mấy rồi.
Vào những ngày tháng tinh thần sa sút nhất, hắn cũng là như vậy, trong bóng đêm yên lặng uống bia, một mình một người xem đi xem lại mấy bộ phim nổi tiếng của mình. Tâm tình lúc đó, bởi vì đã qua thật lâu, đến bây giờ chỉ cảm thấy có chút mơ hồ, có lẽ là cảm giác cả người như bị khoét một lỗ, tựa như bị chìm sâu dưới đáy nước, gian nan muốn trồi lên hít thở dù chỉ là một tia không khí. Khoảng thời gian vứt bỏ hết thảy liên hệ với bên ngoài, cự tuyệt bằng hữu, cự tuyệt thân nhân, tự ngược ôm chặt một chút kiên trì không chịu buông tay kia, không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-minh-tinh/1317917/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.