Lúc về đến nhà thì trời đã khuya, mở cửa ra, trong phòng một mảnh tối như mực, từ phòng tắm lại truyền đến tiếng nước mơ hồ.
Chắc là Thẩm Liễm tới đây. Nhưng sao lại không bật đèn chứ?
Kiều Ứng nghi hoặc nghĩ, bật đèn phòng khách, thoáng chốc giật mình, chỉ thấy trên bàn cơm đặt một chiếc bánh sinh nhật vô cùng lớn, trên mặt cắm đầy nến. Hắn nhìn kỹ lại, trên đó dùng kem viết tên Thẩm Liễm bằng tiếng Anh, phía dưới là bốn chữ to “Sinh nhật vui vẻ” bằng sô cô la.
Còn chưa phục hồi tinh thần, cửa phòng tắm đã bị mở ra. Tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, một đôi tay còn mang theo chút ẩm ướt ôm lấy thắt lưng hắn.
“Hôm nay… sinh nhật anh?” Kiều Ứng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Liễm.
Trên tóc Thẩm Liễm còn nhỏ vài giọt nước, mỉm cười: “Đúng vậy, cho nên chờ anh về cùng nhau chúc mừng.”
Kiều Ứng nhịn không được oán giận: “Sao không nói sớm cho tôi biết?” Hắn ngay cả quà cũng chưa chuẩn bị mà.
“Tôi trước có hỏi qua anh đêm nay rảnh không, nhưng anh nói anh buổi tối có hẹn.” Thẩm Liễm hôn hôn hai má hắn, “Buổi tối là người trong công ty cùng tôi chúc mừng, bánh kem cũng là bọn họ tự làm. Tôi nói không được ăn, tôi muốn mang về nhà, còn bị cười nhạo đấy.”
Câu nói làu bàu cuối cùng kia có chút trẻ con, Kiều Ứng nhịn không được cười rộ lên, vỗ nhẹ tay hắn: “Tôi cũng không chuẩn bị quà gì cả.”
Thẩm Liễm dụi vào vai hắn cọ xát: “Không sao, chúng ta cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-minh-tinh/1317913/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.