Edit:~Sakuraky~
Cả ngày hôm sau, Tiểu Nhược chỉ trốn ở trong phòng, ngơ ngác nhìn vào máy tính, trên blog từng câu từng chữ đều là minh chứng tình yêu mà cô đã từng có, trong quyển album nhỏ xinh cô dựa vào bên cạnh Nhĩ Kiệt cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cứ như vậy rõ mồn một trước mắt. Những thứ này giờ cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, không thể nào quay lại được nữa, vì sao một mình cô ở nơi đây đau khổ nghẹn ngào, còn anh thì lại coi mọi chuyện như nước chảy mây trôi, không chút nào lưu luyến, dễ dàng buông xuôi như vậy?!
“Em rốt cuộc đã làm gì sai nào? Vì sao lại đối xử với em như vậy! Vì sao? Ai tới nói cho tôi biết được không?!”
Những câu chữ hạnh phúc kia như dao nhọn làm nhói đau con mắt, lại giống như câu chú ngữ gặm nhấm đầu óc cô.
Cô không nhịn được nữa gục xuống bàn khóc nức nở, kim đồng hồ tí tắc chậm dãi gần đến 6 giờ, tiếng đập cửa bên ngoài lại vang lên.
“Tiểu Nhược, Tiểu Nhược, là mẹ, đã sắp muộn rồi, chuẩn bị nhanh lên một chút. Không nên để người ta chờ quá lâu!”
Bà đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ còn chờ con gái, cũng không muốn thời điểm quan trọng lại xảy ra sơ suất.
“Mẹ, con không được khỏe, con không đi đâu!”
Nghĩ tới cuộc hẹn là cô chỉ muốn trốn tránh!
“Làm sao vậy, trước đó đâu có vấn đề gì, ngoan, chịu khó một chút, sẽ nhanh thôi mà!”
Vừa mới đó mà đã bày trò rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-tan-nuong-cua-su-tu-lanh-lung/2031969/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.