Đứng trước cửa phòng bệnh, Tiểu Nhược còn đang do dự có nên gõ cửa hay không. Bên cạnh, quản gia đã nóng lòng thay nàng gõ cửa, kéo nàng ra khỏi trạng thái ngây ngốc đi vào trong. Trong phòng bệnh, Thẩm Hạo Ngôn mới được chữa trị nằm trên chiếc giường màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, mày rậm nhíu lại, dường như đang phải chịu đựng những cơn đau đớn thống khổ, ngủ cũng không được yên, cánh tay vẫn còn đang truyền nước biển lộ ra bên ngoài chăn. Tiểu Nhược đi tới, nhẹ nhàng nâng tay anh lên, đặt lên giường, đem chăn đắp lên. Quản gia chứng kiến cảnh này, cảm động đến thiếu chút nữa kêu to, dù cho ai nhìn thấy thiếu phu nhân dịu dàng, động tác cẩn thận cùng với đôi mắt tràn đầy nhu tình chắc hẳn đều sẽ cho rằng bọn họ là một cặp vợ chồng ân ái.
Nhưng mà, sự thật lại không phải như vậy.
Thiếu gia bọn họ có phần không thích thiếu phu nhân thì phải, nếu không thì cũng chẳng đối xử với nàng lạnh nhạt như vậy.
Hi vọng sự cố ngoài ý muốn lần này sẽ cho bọn họ một cơ hội. Hắn xúc động nghĩ, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đem không gian riêng tư lưu lại cho hai người.
Ngồi trước giường bệnh, Tiểu Nhược nhìn Thẩm Hạo Ngôn đang ngủ mà nhẹ giọng thở dài. Đôi mắt bình thường lạnh lùng như băng khép chặt giống như đứa trẻ mới sinh ngủ say, ngũ quan tuấn lãng như chạm khắc, tỏa ra khí thế, khiến cho hắn mặc dù đang ngủ cũng khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-tan-nuong-cua-su-tu-lanh-lung/2031940/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.