Vừa đi chậm từng bước vừa sửa sang lại quần áo, cô dường như muốn đem mình quấn thành xác ướp rồi mới dám đi xuống lầu. Mặc dù cô từng nghĩ tới nhưng cô cũng không dám làm cho mình quá “khác người” sợ sẽ bị chú ý, cô cũng không dám mặc như phụ nữ Ả Rập- quần áo kín mít, chỉ để lộ hai con mắt. Cho nên cô chỉ quấn một chiếc khăn mỏng quanh cổ. Vừa mới bước xuống cầu thang, cô đã bị dọa hết hồn. Cái gì đây trời?! Ở dưới nhà sao lại đông người như vậy? Có chuyện gì sao?
Cô thấp thỏm bước từng bước đến phòng khách, ánh mắt cô vừa vặn liếc qua một người, cô giật mình.
“Mẹ…mẹ” cô quá kinh ngạc, mẹ chồng cô không phải đang ở trong nước sao? Sao lại…mới sáng sớm đã xuất hiện ở đây, ngay cả giọng nói của cô cũng lắp bắp theo.
“Ừm, Tiểu Nhược ngoan, thật là tốt quá..” Mẹ Thẩm thân mật kéo Tiểu Nhược ngồi kế bên mình, vừa nhìn cô vừa tủm tỉm cười, nhìn cô khó xử, mẹ chồng nói một câu khiến cô không hiểu được: “Thật tốt quá”
Nghĩa là gì? Tốt cái gì cơ chứ?
Vẻ mặt cô khó hiểu nhìn xung quanh, âm thầm nuốt nước miếng, đây là như thế nào, sao mọi người lại tụ họp đông đủ vậy? Cô tình nhân cũ của anh cũng đến, còn có anh chàng bác sĩ đẹp trai kia nữa, còn có cả một đám người không quen biết, mà sao mọi người cứ nhìn cô chằm chằm vậy?
“Trên mặt con có dính cái gì sao, sao..sao mọi người cứ nhìn con vậy?“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-tan-nuong-cua-su-tu-lanh-lung/2031901/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.