Một khắc trước cô còn dương dương tự đắc, một khắc sau liền phải xách valy đi. Cô còn đang do dự không biết có nên vào hay không, mẹ chồng liền mở miệng giục cô:
“ Tiểu Nhược, vào nhà đi con, mẹ còn có việc, cùng mấy người bạn già hẹn đi uống trà, mọi người đang chờ mẹ rồi, mẹ đi đây…” Tiểu Nhược nhìn theo bóng dáng chiếc xe kia với vẻ mặt đau khổ.
Đúng lúc này, cửa nhà lại được mở ra, Thẩm Hạo Ngôn đưa tay xách valy cho cô, hơi khẽ cau mày, nhìn nhìn cái túi bé tí ti kia, có chút bất mãn nói:
“Ít vậy…”
“Anh….” Tiểu Nhược nổi cáu, người này có ý gì?
Một hồi sau lại nghe hắn nói:
“Không sao, đồ có thể mua thêm, người đến là tốt rồi!”
Tiểu Nhược không tình nguyện trở về, cô là thân bất do kỉ! Cô thật sự không muốn đến, không muốn nhìn thấy hắn, nếu như có thể cô sẽ…
Nhưng lời nói tiếp theo của Thẩm Hạo Ngôn lại làm cho cô muốn té ngửa:
“Xem đi, em quả nhiên đấu không lại anh, còn muốn trốn? Tỉnh lại đi!” nói xong, lại còn âm trầm nở nụ cười. Tiểu Nhược tức giận, máu dồn lên đến não, bất chấp hình tượng, giằng valy từ trong tay hắn nhanh chóng đi ra cửa.
Thẩm Hạo Ngôn thấy vậy, liền bắt lấy cánh tay cô, nghiến răng nói:
“Em còn muốn trốn? Còn không ngoan ngoãn phải không?”
“Buông ra, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh” Giãy giụa, tay cầm hành lý đã mỏi nhừ, tay kia lại còn bị hắn kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-tan-nuong-cua-su-tu-lanh-lung/2031824/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.