Màu lam nhạt trong không khí dần dần rút đi, người đi đường trên phố dần đông. Trên nóc nhà quán rượu đối diện Đường phủ đối một cơn gió thổi qua, xuất hiện bóng dáng một lớn một nhỏ.
"Nếu như có thể quay lại dễ dàng như bây giờ thì tốt rồi." Tiểu miêu nào đó nghĩ đến đã trải qua đau đớn thê thảm lần trước, không khỏi cảm thán một tiếng. Sau đó thích chí nằm ngoài trên nóc nhà hứng gió, một thân lông trắng bị gió thổi tung lên, nhìn từ xa xa như một khối cầu nhung nhuyễn.
Hiện tại các nàng ẩn thân, mắt người thường không thể nhìn thấy. Câu Nguyệt thản nhiên cúi đầu nhìn phong cảnh phía dưới, chậm rãi rung đuôi, dáng vẻ không có chút nào là muốn đi cứu giúp người khác.
Nhưng tùy ý nhìn xung quanh một chút, thấy nữ tử bên người không có ý gì là muốn di chuyển, nàng liền có chút kỳ quái, hỏi: "Hiện tại không muốn qua đó sao." Cằm hướng phía đối diện.
"Chờ đã." Phàn Thiện đạm nhạt nói.
Câu Nguyệt lúc này mới phát hiện người bên cạnh vẫn nhìn chăm chú cửa lớn Đường phủ, vẻ mặt đăm chiêu. Liền nàng cũng chăm chú nhìn sang, đã thấy trước cửa xuất hiện một màn thú vị: Một nữ tử mặc đạo bào màu xanh nhạt đang bị hai gia đinh ngăn cản, nhìn dáng dấp bọn họ chính là đang nói chuyện gì đó. Liền nàng ngưng thân, phóng to tai mắt cảm ứng.
"Đi ra ngoài đi ra ngoài, Đường gia chúng ta không tin cái gì thần tiên đạo thuật, chúng ta là người làm ăn buôn bán lương thiện, chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/190582/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.