Tiểu mộng ma quật cường cắn môi, đôi mắt ngập nước, có vẻ điềm đạm đáng yêu. Đại khái trước đây không trải qua ủy khuất gì, hôm nay nhìn dáng dấp thế này, nhìn sao cũng chỉ thấy giống một hài tử vị khi dễ mà thôi. Phàn Thiện trong lòng có chút không nỡ. Nàng nắm ống tay áo, nhìn tiểu cô nương đối diện nói: "Ngươi đi đi."
"Hả?" Tiểu gia hỏa kia sửng sốt.
Mỗ bạch miêu: "Ngươi không phải thấy dáng vẻ khả ái này không đành lòng hạ thủ chứ?"
Phàn Thiện nghe xong cũng không phản bác, chỉ là quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn nàng một cái. Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Câu Nguyệt lại nghĩ cái liếc mắt kia có vài phần ôn nhu trấn an.
Dường như bị một tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng bị này một ánh mắt làm không nói ra lời, trong lòng tự trách mình không chịu thua kém. Cuối cùng tức giận quay mặt sang một bên, nhắm mắt làm ngơ: quên đi... Hãy bỏ qua cho nha đầu kia lần này, ai bảo tâm nang thiện lương chứ.
Phàn Thiện lúc này mới tiếp tục nói với mộng ma: "Ta có thể thả ngươi đi, nhưng sau này ngươi làm mộng nhớ phải chú ý." Nàng chỉ vào nam tử đang nằm trên giường: "Người phàm này suýt nữa bị ngươi hại mất mạng, chẳng lẽ không vô tội sao."
Mắt tiểu mộng ma hiện lên một tia phức tạp. Lập tức chu miệng, kiêu ngại nói: "Người phàm này đã chết thì sao."
... Sao khí thế này giống bạch miêu như vậy. Phàn Thiện mới hạ giọng, nhưng cũng đủ nghiêm túc: "Hắn chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/190578/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.