Khung cảnh tuyệt đẹp toàn bộ đều vặn vẹo biến dạng, mặt đất nứt ra, phòng ốc sụp xuống, cây hoa từng cây từng cây khô héo.
Phàn Thiện đứng giữa khoảng đất trống ngước nhìn phía chân trời bị phá tan, vạt áo bào màu xám trắng bị gió thổi bay phần phật, trong mắt Câu Nguyệt bộ dáng kia giống như tiên nhân bay lên trời sau khi độ Thiên kiếp.
Nàng biến trở lại hình dạng tiểu bạch miêu, muốn chạy qua bên đó nhưng khóe mắt nhận thấy điều gì đó vội vã trốn về một bên. Vị trí vừa rồi liền xuất hiện một vết nứt sâu còn bốc lên khói nóng. Không đợi nàng đứng vững, đạo kình khí thứ hai sắc bén như lưỡi dao hung tợn chém về phía nàng.
Câu Nguyệt vội vàng nhảy lên, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một luồng lực sau đó nàng phát hiện mình đã lơ lửng giữa không trung."Lo lắng làm cái gì." Theo làn gió bên tai âm thanh trên đỉnh đầu lành lạnh vang lên. Nàng ngẩng đầu, nhìn cái cằm nhọn đẹp đẽ của nữ tử kia. Vài lọn tóc dài đen nhánh lướt xuống đầu vai của đối phương, phất ở trên trán của nàng.
Nàng bỗng nhiên thất thần trong nháy mắt.
Phàn Thiện ôm tiểu bạch miêu đạp xuống một chỗ vẫn còn lành lặn trên nóc nhà."Sao không lên tiếng?" Nàng có chút kỳ quái nhìn về phía tiểu tử trong lòng ngực. Không ngờ đối phương bỗng nhiên duỗi ra hai móng vuốt nhỏ ôm cổ của nàng, cười nhè nhẹ: "Này, ta lúc nãy biểu hiện thế nào?"
"... Đây không phải là lúc để đùa giỡn." Tiên cô đại nhân lạnh nhạt mở móng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/190576/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.