Bạch miêu yên tĩnh nghe Phàn Thiện nói xong lại không nói lời nào, giống như đang suy tư chuyện gì, sắc mặt dần lạnh xuống, dường như nghĩ tới chuyện gì đó không thoải mái. Qua một lát, nàng mới đưa mắt nhìn lên giường, lại bỗng nhiên nhíu mi, mở miệng nói: "Oa, tên nam nhân này lớn lên lại tuấn tú như vậy, chỉ tiếc—— bây giờ tinh khí sắp bị hút hết rồi"
Lời này như tiếc hận, nhưng lại nghe như vui sướng khi người khác gặp hoạ, chỉ thấy nàng cực kì lười biếng mà liếm liếm lớp lông trắng trên móng vuốt, tiếp tục nói: "Mộng ma này thật ra còn lợi hại hơn cả hồ ly tinh"
Ngữ điệu lập tức thay đổi, mang theo một chút vẻ châm chọc cùng... thù hận? Phàn Thiện nghi hoặc nhìn nàng một cái.
Thật sự là thù hận. Câu Nguyệt cực chán ghét thứ ghê tởm như mộng ma này, ma không ra ma, mà yêu không ra yêu, khó đối phó muốn chết. Thật lâu trước kia nàng có tiếp xúc qua với thứ này, lại bị lỗ nặng. Cái đồ vô sỉ kia lại nhìn thấy bí mật của nàng, nàng chỉ hận mình lúc ấy không thể giết người diệt khẩu.
Đang lúc bạch miêu đang nghiến răng nghiến lợi thì Phàn Thiện đã đưa tay chuyển qua ngực nam tử "May mà mộng ma kia cũng không có ra tay tàn nhẫn, dường như cố ý kéo dài hơi thở"
"Có lẽ là thấy hắn tuấn tú, không nỡ xuống tay, muốn từ từ ăn cũng không chừng" bạch miêu nhanh chóng tiếp lời, nói xong vẫn chưa hả giận lại ung dung nhả thêm một câu: "Cái đồ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/190574/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.