Khi đã hơn mười tuổi, Thiên Thu từ Cận Thiên Tông trở về nghỉ ngơi thì cuối cùng nàng cũng có được muội muội như ý nguyện, nhưng lại có đến ba muội muội.
Nhị muội và Tam muội là hai tiểu bạch miêu nhìn giống nhau như đúc, lớn lên cực kỳ giống nương, còn Tiểu Tứ là Long Ngao màu vàng, ừm... trông rất giống mẫu thân, các nàng đều rất đáng yêu. Nhưng mà, nhìn hình dáng của các muội muội, Thiên Thu bỗng dưng muốn khóc.
Vì sao chỉ có nàng là không giống nương, cũng chẳng giống mẫu thân chứ?
Thiên Thu bĩu môi, lẳng lặng nói với chính mình là phải kiên cường lên. Cho dù có ủy khuất cũng không thể khóc nhè, nàng sẽ chôn vùi phần bi thương này dưới đáy lòng, phải có uy nghiêm của tỷ tỷ!
Ừm, đúng vậy, nàng đã là tỷ tỷ của ba vị muội muội rồi mà~. Nghĩ tới đây Thiên Thu kiêu ngạo hất cằm lên, cười tủm tỉm sờ đầu các muội muội. Sau đó ôm lấy hai đoàn cầu trắng trước mặt, vẽ Ngự Phong Chú vừa học được lên tấm lưng mềm mại của Tiểu Tứ, bắt đầu "Phách Vương tuần sơn" ngày hôm nay.
Hôm đó, trong núi chợt trở nên sáng sủa hơn bao giờ hết.
Phàn Thiện tưới mấy gáo nước lên bụi hoa bên cạnh, sau đó cầm lấy cành khô đã được gọt sạch, đợi lát nữa chuẩn bị dùng linh lực sửa chữa hành lang ở hậu viện một chút. Nàng và Câu Nguyệt nhân lúc Thiên Thu được nghỉ ngơi hai tháng nên đã dẫn bọn hài tử cùng nhau tới núi Thần Ẩn ở một vài ngày, thả lỏng một chút. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/1422746/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.