Một đêm ngon giấc, sau giờ mẹo bên ngoài cửa sổ dần sáng lên. Tiếng chim hót vui tai vang lên, tia sáng xuyên qua bức rèm, chiếu lên hai bóng dáng ngủ tựa vào nhau trên giường.
Phàn Thiện tỉnh lại trước, đưa mắt nhìn đỉnh rèm gấm trên cao, chốc lát giật mình. Nàng dời mắt nhìn lại thấy Câu Nguyệt vẫn còn nhắm mắt, hơi thở ổn định, an nhiên rúc vào trong người nàng. Trên làn da trắng nõn còn lưu lại vết đỏ hồng, trong lúc mơ ngủ khóe miệng khẽ cong lên, dáng vẻ rất thỏa mãn.
Lập tức trong lòng như bị một cảm xúc ấm áp vây lấy. Vì vậy ánh mắt Phàn Thiện càng trở nên nhu hòa, nàng cứ yên lặng nhìn chăm chú vào người yêu, mãi đến khi điểm sáng mặt trời xuyên vào dần lớn hơn, bò lên bức bình phong.
Phàn Thiện dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu Câu Nguyệt, quấy rối chốc lát thì mỗ mèo mê ngủ trong lòng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, đôi mi cong dài của đối phương lướt qua cổ nàng làm ngứa ngáy.
"Đã thức chưa?" Phàn Thiện cong môi, âm thanh vô cùng dịu dàng và cưng chiều.
"Ưm... ngủ thêm một lát nữa" Mỗ mèo lười biếng ôm lấy cổ nàng, mà thị nữ vẫn luôn chờ ở bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong cũng do dự hồi lâu mới lên tiếng nói vọng vào, nói là Ma Tôn muốn mời các nàng đến đại điện.
"Sáng sớm có chuyện gì vậy" Câu Nguyệt oán trách.
"Cũng không còn sớm nữa" Phàn Thiện véo lấy mũi của nàng, đáp lại người bên ngoài: "Chúng ta biết rồi, ngươi đi trước đi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/1422727/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.