Vân Vụ sơn nằm ở phía bắc của Thần Ẩn, tuy thế núi không quá mức hiểm trở nhưng địa vực lại rất rộng lớn, thung lũng bạt ngàn, rừng cây cao ngất rậm rạp. Các khe rãnh, hố đá do thiên nhiên hình thành trải rộng khắp nơi như bẫy rập. Sương mù dày đặc quanh năm, có đủ loại kỳ cầm mãnh thú qua lại. Giữa đêm đông, nơi này như một mê cung khổng lồ đầy rẫy nguy hiểm, khiến con người ta mệt mỏi.
Mà đóa kỳ hoa Vân Liên lại chỉ mọc ở nơi như vậy. Chúng không thích nắng, tất cả mọc sau lưng núi và cũng chính là phía nam của Vân Vụ sơn.
Sau khi thảo luận, ba người Phàn Thiện quyết định tách ra hành động. Bọn họ sẽ đi những chỗ có nhiều mây, hoa sen trước.
Bạch Chúc dẫm lên cành cây, lướt nhanh qua khu rừng, thân hình linh hoạt, nhẹ nhàng uyển chuyển như lông hồng. Ánh trăng đêm phủ xuống sáng ngời, gió lạnh rít gào bên tai, dưới những tán cây là sương mù dày đặc. Nàng tăng nhanh tốc độ, khuôn mặt trầm tĩnh mang chút vội vàng.
Tìm quanh lưng chừng núi một lúc lâu vẫn không thấy dấu vết người kia, nàng đổi hướng sang đỉnh núi. Lúc đi qua một mỏm đá, nàng bỗng dừng lại, bay nhanh đến bên vách núi, vẻ mặt thay đổi.
Tìm được rồi. Nơi này còn lưu lại hơi thở của người nọ, dù rằng chúng rất mỏng manh.
Nhưng mà...... hình như hơi khang khác bình thường, không giống lắm. Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, lập tức phóng linh lực ra tứ phía. Một lát sau, nàng thu hồi linh lực, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/1422705/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.