Một đêm mộng đẹp.
Lúc tỉnh lại thì Phàn Thiện đã không nằm bên cạnh nữa. Câu Nguyệt xoa xoa mắt rồi nhìn bức màn đờ ra. Bên ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng chim hót, so với lúc trước thì náo nhiệt hơn rất nhiều, nhưng không quá ồn ào mà lanh lảnh vui tai theo nhịp điệu, ngược lại khiến nàng càng thêm buồn ngủ. Ánh nắng mặt trời rọi vào chiếu lên bức bình phong, từng hạt bụi bậm bay trong không khí cũng phản xạ lại những tia sáng rất nhỏ, giống như những ngôi sao nhỏ.
Yên bình thoải mái như vậy, làm nàng nhịn không được muốn dính giường.
Chỉ tiếc... người nọ không ở bên cạnh. Nàng lật người lại, ôm lấy chăn khẽ ngửi một chút. Mùi thơm nhà nhạt của cơ thể tràn vào trong hơi thở, thật làm người ta muốn nghiện mà. Đêm qua nàng lặng lẽ tới gần, lúc tựa lên vai Phàn Thiện đã ngửi được mùi hương này, nhưng ở nơi cổ áo thì có hơi nồng hươn một chút, giống như hoa lan nở trong thâm cốc vậy. Vất vả lắm nàng mới nhịn xuống xúc động muốn hôn lên đó...
Ai... Lại lật người qua, oán niệm càng nặng thêm. Rốt cuộc khi nào nàng mới có thể quang minh chính đại hôn nhẹ người ta đây!
Câu Nguyệt ôm chăn thở dài rồi mới yếu ớt ngồi dậy. Lọn tóc dài đen như tơ lụa phủ xuống bả vai, nhu thuận xõa đến eo, áo ngủ cơ hơi lỏng lẻo, ở cổ áo hiện ra một làn da trắng như tuyết. Nàng vẫn có chút buồn ngủ, mí mắt dính lại, vẻ mặt cũng mệt mỏi.
Thật không muốn dậy chút nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/1422685/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.