Mưa to tí ta tí tách không ngừng. Trong không trung mây đen càng thâm chứ không hề giảm, sắc trời lờ mờ âm u, vừa qua khỏi trưa thôi mà đã như hoàng hôn chuẩn bị vào đêm.
Phàn Thiện ngồi trước hiện cửa, lặng lặng lau chùi thanh đao màu đen.
Nàng dùng vải bông nhẹ nhàng lau lên hoa văn vân lôi trên mặt đao, từng đợt lạnh lẽo lập tức truyền vào đầu ngón tay, nàng vừa chuyển nhẹ qua liền thấy dưới lưỡi dao sắc bén phản xạ ra một đường sáng bóng trầm tĩnh. Phàn Thiện từ trong đó nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của chính mình.
Lúc này cảm giác rất yên tĩnh, mặc dù mưa đánh xuống mái ngói kêu lên những tiếng leng keng, mà trong rừng cây ở xa xa cũng bị gió cuốn chập chờn, nhưng giữa thiên địa phảng phất như chỉ còn lại một mình nàng mà thôi, tâm vô tạp niệm.
Tựa hồ đã rất lâu chưa từng có thời khắc yên lặng tự tại như vậy. Phàn Thiện để đao lên gối, nâng mắt nhìn ra ngoài màn mưa. Cách đó không xa trước mái hiên mưa đã giăng thành một tấm rèm, một cơn gió bí mật mang theo hơi nước mỏng manh thổi vào trong hành lang, thấm ướt lên mặt đất lót đá. Mà ở phía sau cánh cửa, Câu Nguyệt dường như đã ngủ say rồi.
"Xem ra thân thể vẫn còn suy yếu..." Nàng trầm thấp lẩm bẩm một tiếng, lại cầm miếng vải bông lên, lau nhẹ từ cán dao đi lên.
Lúc này bỗng nhiên thanh đao rung lên, phát ra tiêng kêu leng keng trầm thấp.
Phàn Thiện hơi nheo mắt lại, dư quang thoáng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mieu-dai-cau/1422677/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.