"Kia chính là hài tử xin ngươi giúp đỡ sao?" Bên tong con hẻm ở phố Đông của Mạt Hương thành, Câu Nguyệt ẩn nấp thân hình dưới cây, chỉ vào thiếu niên trong một căn nhà bán rượu ven đường. Thiếu niên này thân hình rất đơn bạc gầy yếu, ngồi ôm đầu gối ngơ ngác bên quầy rượu, viền mắt sưng đỏ, quả nhiên là đã khóc lớn một trận. "Thoạt nhìn thật đáng thương" nàng sinh ra vài phần cảm thông khó có được, "Đứa nhỏ này có thể một mình chạy đến thần ẩn sơn tìm ngươi, cũng thực sự không dễ dàng, nhất định chịu không ít khổ rồi" "Ừm" Phàn Thiện đứng bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng, "Cha mẹ hắn mất sớm, thuở nhỏ cùng hai lão nhân sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại gia gia không thấy đâu tâm tất nhiên sẽ gấp như vậy" "Nhưng đứa nhỏ này hiểu nhiều chuyện, cũng rất thông minh. Đại khái hắn nghe nói không ít lời đồn đãi, mơ hồ hiểu rõ thân nhân không về được nữa, cho nên đã dự định cho chuyện xấu nhất. Trong thư hắn cũng không cầu ta phải mau chóng cứu gia gia của hắn, mà là thỉnh cầu ta trừ bỏ yêu quái làm loạn nơi này, vì sau này không để nhiều người bị hại nữa" Phàn Thiện nhìn thiếu niên trong cửa hàng đối diện, ánh mắt trầm tĩnh. Cửa hàng rượu có chút yên ắng nhưng lạnh lùng. Có thể là vì chuyện của Từ gia, lời đồn trong thành truyền đi khắp nơi, một ít người sợ lấy dính xui xẻo nên mấy ngày nay người tới cửa mua rượu ít đi rất nhiều. Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ liền gặp phải biến cố, cảm thụ được nhân tình ấm lạnh, nhưng vẫn như trước có thể kiên cường chống đỡ gia đình này, chiếu cố nãi nãi tuổi già nhiều bệnh, đúng là không dễ dàng gì. Nàng nâng tay vung lên, một đạo quang thổi về hướng đối diện, dừng lại trên quầy, biến thành một cái hộp ở trước mặt thiếu niên, bên trong là một vài đồng bạc vụn, cùng với đó là hai thỏi bạc ép xuống một tờ giấy: Ta sẽ trừ bỏ yêu quái. Thiếu niên nghe động tĩnh quay đầu lại, đã phát hiện cái hộp trên quầy, Phàn Thiện lúc này liền dẫn theo Câu Nguyệt đi ra ngõ nhỏ. Lập tức mở thiên nhãn, thần thức đảo qua, năng lực đọc mạnh mẽ trong nháy mắt đã lướt qua toàn bộ Mạt Hương thành. "Đi theo ta" nàng dắt lấy tay người bên cạnh, đảo mắt hai người đã tới một chỗ khác sâu thẳm trong ngõ nhỏ vắng vẻ. Ngõ nhỏ rất dài lại hẹp, vừa vặn hai người song song đi qua, hai bên đều là tường, bên trong thì một bên là rừng rậm, một bên thoạt nhìn hậu viện của một hộ nhân gia. "Đây là hậu viện của Mộc gia" Phàn Thiện nhẹ giọng nói. Câu Nguyệt nhịn không được nhíu mày: "Những căn nhà của người phàm trần có tiền này làm sao lại lớn như vậy" Phàn Thiện nhàn nhạt liếc nhìn nàng, lại nhìn xung quanh một chút, sau đó ánh mắt khóa lại trên gốc cây hòe lớn ở bên cạnh cửa sau của Mộc phủ. Đi đến dưới gốc cây, quả thực phát hiện trong bùn đất có một tầng màu xám đen không quá rõ ràng, giống như tro than. "Tro tàn pha tạp trong đất là vải cùng với xương người bị đốt cháy còn sót lại" Phàn Thiện nói: "Trong đó có hơi thở của lão nhân Từ gia bị mất tích" lúc nói những lời này, trong lòng nàng hơi trầm xuống. Vì phát hiện đầu mối song song, cũng chứng mình người muốn tìm hơn phân nửa đã gặp phải bất trắc, cứ việc đã có dự liệu, vẫn là không khỏi có chút khó chịu. "Ngươi là nói hung thủ hủy thi diệt tích đốt hết những xác chết đó sao? Không giống như yêu quái làm a..." Câu Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn, lại chuyển hướng nhìn cửa sau của Mộc phủ, "Hung thủ ẩn nấp trong trạch viện này sao?" "Rất có khả năng" Phàn Thiện chỉ tay xuống dưới gốc cây vẽ một đạo ám phù, thấp giọng niệm bí quyết, lập tức lấy ra bình nước thuốc vung lên không trung, hóa thành những hơi nước thật nhỏ rơi xuống, trên mặt đất lúc này liền xuất hiện mấy vết chân mất trật tự, từ ở gốc cây kéo dài đến bên trong cánh cửa, tới tới lui lui nhiều tầng, nhưng hiển nhiên là cùng một người lưu lại. Vết chân trên mặt đất rất nhanh liền biến mất không thấy đâu. Hai người liếc nhau, trong lòng đã có dự định. Các nàng đi tới trước cửa sau Mộc phủ. Cửa mở ra, nhìn vào bên trong, chỉ thấy một lão nhân khom lưng dọn ghế đẩu chậm rãi từ trong căn phòng ở phía xa đi tới, ngồi xuống dưới cây đa trong sân. Sân này rất trống trải, thoạt nhìn là bỏ hoang đã nhiều năm rồi. Ngoại trừ căn phòng cùng với cây đa phía trước, cũng chỉ còn lại một căn phòng rách nát có vết tích thiêu hủy cách đó không xa, xa hơn một chút nữa là cái ao nhỏ, bên cạnh là ba cây liễu rủ xuống, sau đó một khoảng sân rộng lớn khác với một mảnh rừng phong được nối liền với nhau bằng một cổng vòm. Phàn Thiện càng nhìn càng cảm thấy có chỗ nào không đúng. Phương hướng địa thế này, cùng với những gốc cây này... "Là tam âm trận" nàng bỗng nhiên trầm giọng nói. Cây đa, cây liễu, cây hòe, là ba cây cõi âm, tương ứng với hướng Đông, Tây, Bắc tạo thành kết trận tam âm, có thể đề cao âm khí. Là ai bày trận pháp này, bố trí tam âm trận lại có dụng ý gì? Chờ một chút... không chỉ có những thứ này! Hậu viên bỏ hoang này, thế nhưng còn được một kết giới cường đại bảo vệ, mà trong kết giới này lại pha tạp nhiều ám trận bất đồng. Ngũ hành bát quái, kỳ chính tướng sinh, thái cực lưỡng nghi, hoàn toàn là hỗ trợ lẫn nhau, hòa vào làm một, hình thành một đạo chắn cực kỳ kiên cố. Không nói đến tu sĩ, ngay cả đạo pháo cao cường hơn cũng khó bước vào một bước. "Nơi này bị tầng tầng kết giới trận pháp vây quanh, người phải đối phó rất có chuyên môn và pháp lực, giống như người phàm trần thì không vào được" Phàn Thiện cẩn thận cảm ứng một chút, thần sắc ngưng tụ lại: "Người bày ra trận pháp này, thực không đơn giản" "Ôi chào, là ai có bản lĩnh như thế? Là lão già trông coi hậu viện sao?" Câu Nguyệt trong bộ dáng tiểu cô nương chỉ vào người có vẻ mặt hiền lành bên trong cánh cửa: "Lão già kia sẽ không phải là yêu quái biến thành chứ? Không có cảm giác lợi hại bao nhiêu a..." "Mới vừa rồi thấy vết chân này đúng là của hắn, bất quá trên người hắn tuy có yêu khí, bản thân cũng chỉ là người phàm trần bình thường mà thôi" Phàn Thiện nói: "Nhưng chuyện này có liên quan đến hắn, sau lưng hắn có thể chính là nơi thật sự của yêu quái" "Vậy hiện tại nên làm gì bây giờ, người có phương pháp phá giải kết giới trận pháp nơi này không?" Phàn Thiện lắc đầu: "Ta chỉ hiểu mấy trận pháp trong đó, nhưng nhiều cái đan xen cùng một chỗ, biến hóa kỳ lạ phức tạp hơn nhiều, không thế dùng thủ pháp tầm thường ứng phó với nó được. Hiện tại ta cũng không biết nên phá giải như thế nào, vô ý một chút có thể bứt dây động rừng" Câu Nguyệt nghe xong nhịn không được nhíu mày, "Phiền phức vậy sao, chúng ta không thể ẩn tiếng động lén vào sao?" "Không được... nếu cả từng cánh cửa của Mộc phủ đều có thiết chắn vô hình, giống như hiện thân trước kính, nếu có người tới sẽ lập tức hiện hình, lập tức bị phát hiện. Trừ phi là để nó tiếp nhận ngươi, bằng không sẽ khiến cho trận pháp phản ứng" Phàn Thiện buông mi suy nghĩ một chút: "Có thể lấy trạng thái nguyên hình ẩn linh tức, như vậy mới có cơ hội đi qua" "Ta đây biến về mèo!" tiểu miêu nữ trước mặt nhanh chóng tiếp lời. "Vậy vẫn chưa đủ, tốt nhất trên người ngươi có hơi thở của người trong Mộc phủ, bằng không cũng không dễ dàng đi qua, vẫn sẽ bị nó phát hiện" "Cũng đúng, người trong Mộc phủ khẳng định có thể tự do ra vào, bằng không sẽ khiến nó hoài nghi" Câu Nguyệt suy nghĩ một chút, tức khắc có chút buồn bực: "Thi pháp của yêu quái này thật là xảo trá" Sau đó hai người cứ như vậy đứng quan sát một hồi lâu, cũng không có thêm manh mối gì. Bên cạnh cũng không có người phàm trần nào khác, nàng dứt khoát biến trở về bộ dáng tiểu bạch miêu, nói với nữ tử bên cạnh: "Ta mệt rồi, ngươi ôm ta" Phàn Thiện thấy bạch miêu tựa hồ thật sự mệt mỏi, nghĩ đến đối phương hiện tại bị hao tổn tâm linh, thân thể sẽ hư nhược một chút, liền theo lời đem đoàn cầu trắng này ôm lấy, đi ra ngõ nhỏ, thừa dịp bên ngoài không có ai thì hiện thân ra. "Chúng ta lại cân nhắc biện pháp đi" nàng nói với bạch miêu ôm trong lòng. Bạch miêu run lỗ tai lên ra vẻ đáp lại, miễn cưỡng nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này từ trong góc không xa chạy đến một tiểu nam hài. Tiểu hài tử này quần áo nón nảy giống tiểu thiếu gia nhà phú quý, trên mặt trắng trẻo mập mạp thịt nộn, còn rất đáng yêu. Hắn cũng thấy Phàn Thiện, ngay sau đó đã bị tiểu bạch miêu trong lòng nàng hấp dẫn. Vì vậy hắn vui tươi hớn hở chạy tới, tuyệt không sợ người lạ, cứ như vậy để sát vào nhìn Câu Nguyệt. "Mèo của đại tỷ tỷ thật xinh đẹp a! Cho ta sờ nha" hắn bị kích động ồn ào vài câu, muốn vươn bàn tay bé nhỏ tới. Phàn Thiện không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, trong lúc nhất thời ngốc ngây ngẩn cả người. Nàng không hiểu quá nhiều nên ứng đối với tiểu hài tử phàm trần hoạt bát nhiệt tình này như thế nào. Mà bạch miêu trong lòng bị đánh thức, giương mắt nhìn đến, phát hiện ý đồ của tiểu hài tử, không nhịn được cười gian trong lòng một tiếng. "—Meo~" lười biếng duỗi eo, run run lỗ tai, sau đó đem đầu đưa tới trước tiểu hài tử, chậm rãi lộ răng nanh, mặt mũi chợt trở nên dữ tợn: "Cẩn thận ta ăn ngươi nha, nhân loại" "—A!!" tiểu nam hài sắc mặt trắng nhợt, oa một tiếng sợ hãi gào khóc, ôm mặt khóc nhanh chân chạy đi, tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Phàn Thiện tay mắt lanh lẹ lập tức niệm một chú quyết xóa bỏ ký ức vừa rồi của hài tử này. "Câu Nguyệt" nàng buông thả thả bạch miêu xuống, ngữ khí trách cứ nói. "A, thật hung dữ" bạch miêu hóa thành tiểu cô nương xinh đẹp, che miệng cười khẽ. "Sau này đừng hù dọa người phàm trần như vậy nữa" "Cũng không có làm tổn thương hắn..." nhìn bộ dáng nghiêm túc của người trước mắt, Câu Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nĩu môi, "Được rồi ta biết rồi. Thật là không chút thú vị nào" che miệng ngáp một cái, nói tiếp: "Chúng ta hiện tại đi dạo ở gần đây xem, đi ăn cái gì trước, được không? Vừa lúc ta cũng đói bụng" "Đây là đan dược ta luyện được, có thể bổ sung một chút linh lực" Phàn Thiện lấy ra một bình đan dược. "Ngươi có thể tình thú một chút không a" Câu Nguyệt lúc này tặng cho nàng một cái liếc mắt trắng, "Ta còn không có hư nhược như vậy, chỉ là thèm ăn thôi. Dù sao hiện tại sốt ruột cũng vô dụng, không phải có câu là 'Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng' sao. Tuy là lúc này vẫn chưa tìm ra yêu quái phía sau tấm màn kia, nhưng đã biến hắn ẩn thân trong Mộc phủ, tên kai còn có thể hại người dưới ánh mắt ngươi sao?" "Được rồi, đi thôi" nhìn nữ tử trước mặt còn đang do dự, nàng kéo tay đối phương lên đường, rất nhanh đi tới trước tiệm chè, cảm thấy rất mới alj, "ÔI chao, ngươi thấy nơi này thế nào?" Nói xong không đợi Phàn Thiện đáp lại liền đi vào, tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, bị kích động gọi lão bản: "Lão bản, cho hai chén đậu hũ hoa" ngữ khí tựa như rất quen thuộc. "Ôi, được rồi, chờ một chút" lão bản đáp lại, trước đem mấy bát chè đặt trên bàn khách nhân khác. Phàn Thiện ngồi xuống đối diện Câu Nguyệt, nhàn nhạt dò xét cửa tiệm tuy nhỏ mà sạch sẽ ngăn nắp này, "Ngươi thích ăn đậu hũ hoa?" Tiểu cô nương ở đối diện nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: "Trước đây ta chưa có nghe nói đến thứ này" "Vậy sao ngươi lại biết..." "Không phải bảng hiệu ở trước cửa tiệm có viết sao, đậu hũ hoa ngọt nóng. Cho nên muốn thử xem" "......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]