"Ngươi......"
Thanh âm xa lạ mà lại mơ hồ vang lên bên tai.
Có ánh sáng tựa như chiếu qua làn sương mù, xuyên thấu qua bóng đêm mơ hồ, thức tỉnh thần thức nàng từ cơn ác mộng vô biên vô hạn.
Không cần, không cần lại mở mắt, không cần lại đối mặt với hết thảy đã từng làm chính mình thống khổ.
Tiểu miên hoa ôm chặt chính mình, thân thể nhỏ yếu cuộn tròn trong ánh linh quang nhu bạch.
"Ngươi là thần linh sao?"
Đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng điểm trên người nàng, sợ tới mức nàng rúm lại thân thể vốn đã co quắp của mình.
"Ta không có ác ý, ta chỉ là......"
Theo linh lực nhu hòa chậm rãi nhập thể, thanh âm nữ tử rõ ràng hơn rất nhiều.
Giọng nói lược hiện khàn khàn cùng vài phần mờ mịt và chần chờ, lại làm người cảm thấy mạc danh an tâm.
Mặc kệ đã trôi qua bao lâu, nàng trước sau nhớ rõ một ngày kia, nàng sợ hãi mở hai mắt, trông thấy một nụ cười ôn hòa như nắng ấm đầu xuân.
Đó là chút ôn nhu nàng chưa từng gặp lại từ khi mẫu thân rời đi.
Cũng là tuyệt sắc cả cuộc đời nàng chưa từng gặp qua.
......
Hồ ly trong ký ức của Úc Linh nhất định là ôn nhu nhất trên đời, ôn nhu đến mức khóe mắt khẽ cong lên kia tựa như vĩnh viễn ẩn chứa một mạt ý cười ấm áp.
Giọng nói của Chung Sở Vân rất giống hồ ly kia, giống đến mức nàng hoảng hốt trong chớp mắt —— Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mien-hoa/2483668/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.