"Tiểu miên hoa, ngươi từ đâu tới?"
"Tích Tuyền Sơn......"
"Tích Tuyền Sơn? Đó là nơi nào...... Ta phải làm gì để đưa ngươi trở về?"
"Không, không cần...... Không cần trở về......"
Đêm lạnh, có gió thổi qua.
Lửa trại minh minh diệt diệt, chiếu lên huyệt động đen nhánh ẩm ướt.
Tiểu miên hoa biến ảo hình người, cuộn tròn ở một góc vách đá, dùng một đôi cánh tay tế gầy gắt gao ôm lấy thân hình run rẩy nho nhỏ của mình.
Ánh lửa lập lòe, nhuộm đỏ bừng khuôn mặt nhỏ của nàng đẫm nước mắt, tay nhỏ dơ hề hề một chút lại một chút lung tung lau đi những giọt nước mắt không ngừng tràn mi.
"Đừng khóc, ngươi đừng khóc a...... Nếu ngươi không muốn trở về, vậy không quay về." Hồ yêu ngồi xổm trước mặt nàng, tóc dài như mực buộc thấp phía sau, trên mặt tràn đầy trấn an, "Nếu không về nhà, ngươi có nơi nào để đi sao?"
Tiểu miên hoa nức nở lắc lắc đầu, chỉ nâng lên một đôi mắt đẫm lệ, sợ hãi nhìn hồ yêu xa lạ trước mắt.
Hồ yêu thấy, không khỏi cong khóe môi, một mạt ý cười thoáng hiện lên.
"Một khi đã như vậy, vậy về sau ngươi theo ta đi?"
Nàng nói, nâng lên đôi tay, khẽ vuốt gương mặt người kia vấy đầy bùn đất.
Tiểu miên hoa theo bản năng muốn lảng tránh tứ chi tiếp xúc như vậy, nhưng xúc cảm từ đầu ngón tay hơi lạnh lại có chút ôn nhu cuộc đời nàng chưa từng gặp qua, cũng không dám xa cầu.
Chỉ một thoáng hoảng thần, tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mien-hoa/2483664/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.