Cuối tháng 1, đại hàn vừa qua.
Lại là cuối tuần, thành phố phương nam này đã lất phất tuyết suốt đêm.
Úc Linh tỉnh dậy, bò đến trước cửa sổ nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên ngoài đã trải lên mảng lớn ngân bạch.
Nhưng mặt đất nơi mọi người đi qua đã nhiễm bẩn.
Tuyết bị dẫm tan, lẫn với bụi đất trên mặt đường, như bùn nhão in dấu chân người thâm thâm thiển thiển, lớn nhỏ không đồng nhất.
Mỗi một chỗ tuyết đọng không bị dẫm đến đều vô cùng khinh bạc, ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn một cái liền có thể chạm được đến nền cứng phía dưới. Không giống trong núi, khắp núi đồi đều bị băng tuyết bao trùm, người đi để lại một dấu chân vừa lớn vừa trắng.
Trần tỷ nói, nơi này ít khi có tuyết.
Đã quên là năm nào, nàng sáng sớm dậy dẫn theo con đi ra ngoài chơi tuyết, tuyết quá mỏng, bên bồn hoa, trên lá cây, một tầng dưới thấp nhất tất cả đều bẩn, nàng cùng con đi khắp nơi gom nhặt, rốt cuộc kiếm đủ tuyết sạch sẽ để đắp người tuyết.
Người tuyết chỉ to bằng nắm tay, nhưng đứa con của nàng thực vui vẻ, sợ người tuyết tan còn bỏ vào tủ lạnh. Nhưng cũng không thành công, không mấy ngày liền không thành hình dáng nữa.
"Nơi ta ở trước kia, mỗi ngày mùa đông tuyết đều rất lớn."
"Thật tốt, ta đời này cũng chưa đi qua phương bắc."
Úc Linh cong lên mặt mày, không nói thêm nữa.
Nàng nghĩ, nàng lúc trước không hạnh phúc chút nào cả.
Nhưng nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mien-hoa/2483635/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.