Giấc mộng đã trăn đi trở lại quấy rầy nàng qua vô số đêm dông, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
Sâu trong đáy lòng, lại từ khi nào mà bắt đầu trở nên trống trải?
Chung Sở Vân đã quên.
Tất cả mọi người nói nàng chiến thắng Thiên Ma, nhưng ngay cả đoạn ký ức đó, nàng cũng đã quên.
Thiên Ma tan hết ma khí, con rối Yêu tộc đã từng bị thao túng rốt cuộc tìm lại bản thân, chỉ có tỷ tỷ của nàng cùng Thiên Ma hôi phi yên diệt*.
*Hôi phi yên diệt: Tro bay khói tắt, ý chỉ hoàn toàn tan biến
Chung Sở Thiên từng oán giận nàng, oán nàng vì sao cứu mọi người, lại không thể cứu đại tỷ.
Nàng hồi ức hồi lâu, lại phát hiện chính mình không thể nhớ nổi điều gì.
Nàng nói nàng đã quên, nàng không tự giác che lại ngực, hốc mắt phiếm hồng trào lên lệ quang.
Nàng chỉ nhớ mình đã chạy thoát, nhớ mình thử trợ giúp Yêu tộc khác chưa bị Thiên Ma xâm nhiễm, nhớ mình sử dụng cấm thuật nào đó chỉ để ngọc nát đá tan cùng Thiên Ma.
Mọi ký ức đều gián đoạn ở thời khắc đó.
Hẳn nàng đã mất đi thứ gì, giống như trái tim bị người đào rỗng, lại giống ba hồn bảy phách bị tấc tấc rút ra, từ nay về sau không bao giờ còn có thể trọn vẹn.
"Thứ ta có thể làm được quá ít, sức mạnh của ta xa xa không đủ bảo vệ ai."
Đại yêu đã chiến thắng Thiên Ma, cứu vớt nhân gian trong mắt người khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-mien-hoa/2483621/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.