Chương trước
Chương sau
Ngọn lửa long trọng tại đỉnh lò nhe răng múa vuốt, cuồng nhiệt thiêu đốt.
Không khí bỗng chốc dao động mạnh, trên sân vang lên tiếng nước bị thiêu đốt bởi sức nóng mà bốc hơi, mặc dù cách xa như vậy nhưng mọi người dường như cũng có thể cảm giác được sức nóng của những ngọn lửa xinh đẹp kia.
Đồng tử hơi co lại, trong con ngươi của mỗi người bây giờ đều là hai đóa hoa lửa xinh đẹp, hoặc đỏ hoặc vàng, diễm lệ nhiều vẻ.
“Ha ha, nội hỏa ngoại phóng, luyện đan sư chính là như vậy.” Trên sân vang lên những tiếng hô nhỏ, ai cững mang vẻ mặt khâm phục nhìn hỏa diễm trên sân. Nhìn luyện đan sư bình tĩnh khống chế ngọn lửa giống như ma thuật, phong thái vô cùng tao nhã tự nhiên, mỗi người đáy lòng không khỏi ngưỡng mộ cùng sùng bái.
Đó là đối với cường giả mà kính sợ, đó là đối với cường giả mà tôn sùng ngưỡng vọng, lại đối với những luyện đan sư này mà ủng hộ nhiệt tình.
“Đúng vậy, nhìn bọn họ luyện đan thật là phấn khích.” Một thiếu niên lớn tiếng nói. Sự kích động trong lòng họ lúc này khó mà diễn tả hết được, là sự kích động cuồng nhiệt tận đáy lòng.
Luyện đan không nhàm chán như nhận biết thảo dược, mười bảy luyện đan sư đồn thời đứng tại mặt bàn, nhìn bọn họ khống hỏa, nhìn hỏa diễm trong tay bọn họ lúc lớn lúc nhỏ, mỗi một biến hóa đều khiến tâm tình của mọi người biến hóa theo.
Khí huyết đan là nhất phẩm đan dược, công dụng bổ khí hồi huyết, đối với chiến sĩ mà nói có công dụng rất lớn, có thể nháy mắt tăng tinh khí lên một cấp, tăng sức chiến đấu, nếu mất máu nghiêm trọng còn có thể trong thời gian ngắn phục hồi, kéo dài mạng sống.
Mười bảy vị luyện đan sư ánh mắt vừa chuyển, tinh tần tập trung, bắt đầu chính thức luyện đan.
Khí huyết đan luyện chế rườm rà, cho dù là nhị phẩm luyện đan sư cũng khó chắc luyện chế thành công, cho nên đối với nhất phẩm đan sư mà nói quả là khó khăn cực đại.
Linh hồn lực lộ ra, mọi người dựa theo đan phương mà tiến hành, nhất loạt đem hồ lô màu vàng hồ bì tiến nhập đỉnh lò, phần phật hỏa diễm thiêu đốt, mỗi người trên mặt đều nhiễm kích động, vẻ mặt khẩn trương nhìn hành động của mười bảy vị đan giả.
Theo hồ bì tiến vào, xuy một tiếng, ngọn lửa nhảy lên, bắt đầu cháy mạnh. Vẻ mặt đan giả bỗng run lên, giảm bớt linh hồn lực tác dụng vào dược thảo, hồ bì màu vàng bắt đầu mềm hóa, bắt đầu chảy ra chất lỏng, không đến năm phút sau liền biến thành một bãi nước màu vàng kim lóng lánh.
Muốn thu nước!
Vài phút trôi qua, chúng đan sư ánh mắt sáng ngời, cầm lấy dược cái cao từ điệp, đem dung dịch màu vàng kim tiến nhập vào bên trong.
“Xuy!” Một âm thanh không bình thường bỗng vang lên, theo đó một vị đan sư sắc mặt xanh mét, trán lấm tấm chảy ra mồ hôi lạnh.
Ngọn lửa nóng rực tiếp tục đánh đến, một giây trước vẫn còn là dung dịch màu vàng kim lóng lánh, giây tiếp theo đã biến thành tro tàn rơi xuống đỉnh lò. Vừa mới bắt đầu đã xuất hiện tình huống này khiến mọi người không khỏi thất vọng, đối với quá trình luyện đan sau này của vị đan sư kia cũng không xem trọng nữa.
Lau mồ hôi lạnh, người nọ một lần nữa nhặt lên một quả hồ bì ném vào đỉnh lò, linh hồn lực tùy theo phúc đi lên, đem hồ bì bao vây chặt chẽ, hỏa diễm thiêu đốt, ngọn lửa màu cam không ngừng quay quanh hồ bì....
“Khí huyết đan, quả thật không hề tầm thường.” Sa Toa thì thào tự nói.
“Muốn?” Chỉ Yên nhíu mày, ánh mắt chuyển dời đến chỗ Sa Toa.
“Bất quá là vì làm phần thưởng, dù sao nhiều người như vậy, nếu có thể mua được, đó cũng là tượng trưng cho thực lực của mỗi người.” Sa Toa bĩu môi, đối với nó nàng không hề có hứng thú, thứ duy nhất khiến nàng hứng thú chỉ có linh lực, tiểu thúc thúc và Chỉ Yên.
Nàng là nhất quốc công chúa, từ nhỏ đến lớn căn bản không thiếu cái gì.
Nghe nói thế, Chỉ Yên khóe miệng run rẩy, không khỏi vì những đồng học kêu gào muốn mua khí huyết đan mà bi ai, Long Đằng công chúa muốn dùng làm phần thưởng, bọn họ kì vọng nhiều như vậy, nếu biết được chắc cũng muốn xuất huyết một phen.
Trên sân chúng đan sư bắt đầu nhập thảo dược thứ hai, long quả như đạn châu loại lớn sắc hồng diễm lệ được ném đi.
Long quả diễm lệ, mùi hương mê người, vỏ bạc thịt nhuyễn, đầu nhập đỉnh lò, bất quá trong giây lát, mọi người liền đem long quả đã luyện hóa thành chất lỏng sền sệt cho vào một từ điệp khác.
Kế tiếp đó là sơn cô, đan sư trên đài vẻ mặt đều không thoải mái, vẻ mặt còn có chút ngưng trọng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đành thở dài một trận, vẻ mặt thay đổi, một lần nữa lấy lại tinh thần.
Sơn cô to bằng bàn tay, hình chiếc ô, da màu xám nhưng có lẽ vì hấp thu ngoại gới linh khí không đều mà màu xám trên da thỉnh thoảng lại có một điểm nhỏ khác màu.
Nhìn động tác trên đài, ánh mắt Chỉ Yên chợt tắt, trong mắt xẹt qua một tia thâm ý, nàng nhớ rõ Phi lão đã từng nói qua, luyện chế khí huyết đan không chỉ khó bởi nó có dược liệu phức tạp mà còn bởi sơn cô có tính chất kháng nóng, lần trước cũng bởi nàng có âm khí mà khống chế được, không biết những đan sư trước mắt này làm thế nào để ứng phó.
Nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chỉ Yên hiện lên một chút hứng thú nhìn trên đài biểu diễn.
Giám khảo trên đài cùng Diệp Văn tôn giả ngồi thẳng thân thể, ánh mắt thâm sâu nhìn mười bảy vị đan giả.
“Kế tiếp là sơn cô, hi vọng vận khí của bọn họ đủ tốt.” Tây Môn Thịnh nhìn Diệp Văn tôn giả, thâm ý nói.
Nếu như luyện không thành sơn cô thì quá trình luyện đan kế tiếp của bọn họ cũng chẳng còn mong đợi gì.
Diệp Văn câu môi, từ chối cho ý kiến.
Trận đấu trên đài vẫn tiếp tục, hỏa diễm nóng rực lại thiêu đốt, đem sơn cô màu xám tro tiếp nhập đỉnh lò, hỏa diễm oành một tiếng long trọng, mọi người thấy vậy liền nhìn chăm chú, sơn cô sau tiếng động đó coi như bị hủy hoại hoàn toàn, hiện tượng ngoài dự kiến này khiến người xem trên sân không khỏi kinh ngạc.
“A, sao lại thế này nhỉ?” Đột nhiên thấy loại tình huống này, trên sân nhất thời có người ngồi không yên, đứng lên, kinh ngạc nhìn tình huống tại đỉnh lò.
“ Việc lạ nhỉ, hỏa diễm cứ như vậy chủ động lui qua một bên, thế chẳng phải là không thể luyện hóa dược thảo sao?” Một thiếu niên hoài nghi, ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, hỏa diễm kia thoạt nhìn rất lợi hại, làm sao lại có thể xuất hiện tình huống này?” Một thiếu niên khác gật đầu phụ họa, mọi người xung quanh đều gật đầu, nghị luận bắt đầu nổi lên, trên sân nhất thời vang lên không ít tiếng xôn xao.
“ A, làm sao có thể xuất hiện loại tình huống này?” Sa Toa ngạc nhiên hô, vẻ mặt hoài nghi nhìn Chỉ Yên, ý đồ có thể từ Chỉ Yên mà có lời giải đáp.
Theo câu hỏi của nàng, Sa Long cùng các vị khách quý ngồi đó đều hướng ánh mắt về phía Chỉ Yên.
“Đó là một loại thảo dược có tên sơn cô, tính kháng nóng cực cao, cho nên sử dụng lửa nóng căn bản không thể làm gì được nó.” Chỉ Yên thản nhiên giải thích, ánh mắt nước dừng lại ở phía trên mặt bàn.
Nghe nàng giải thích, mọi người cũng biết được một chút, mặc dù có điểm nhỏ hiểu được nhưng lại như trước không đủ thấu hiểu triệt để.
Nhưng mà Chỉ Yên lại không hề giải thích lại nên mọi người chỉ có thể ôm một bụng nghi hoặc, kiên nhẫn nhìn trên đài biểu diễn.
Bởi vì sơn cô đầu nhập, hiện trường rơi vào một mảnh giằng co, hỏa cùng hỏa giằng co, linh hồn lực chống lại,các vị đan sư nghẹn một hơi, không ngừng điều tiết hỏa diễm trong tay.
Thử đụng vào, dò xét, lại đụng vào, mười phút đi qua, đan sư trên đài bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.
Dưới sân mọi người hô hấp gấp gáp, vẻ mặt khẩn trương chờ đợi, ánh mắt trừng lớn, không muốn bỏ qua dù chỉ là một chút.
Lần trước Chỉ Yên tại luyện đan viện có gặp qua thiếu niên khỏe mạnh kháu khỉnh kia, tên là Tống Tiểu Hổ, lúc này đang đứng tại trên đài, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm tình huống trong đỉnh lò.
Màu cam của hỏa diễm lúc lớn lúc nhỏ, không ngừng biến hóa, mười phút đi qua, tại chỗ của hắn thử hạ xuống, hỏa diễm như trước không hướng trung tâm sơn cô mà đánh tới, mười lăm phút đi qua, trong cơ thể linh hồn lực đã hao tổn hết bón phần mà sơn cô dường như vẫn không có nửa phần thay đổi.
Đừng nhìn vẻ ngoài hắn khỏe mạnh kháu khỉnh, làm việc gì dù nhỏ cũng vạn phần cẩn thận, kiên nhẫn cũng cao hơn người thường, tại luyện đan viện, hắn là người có nghị lực tốt nhất.
Ước lượng là như thế, sơn cô không có biến hóa gì khiến lúc này hắn cũng chịu không nổi, tại liên tục đánh xuống, chỉ sợ trừ bỏ hao tổn linh hồn lực cũng như trước không có một phân biến đổi.
Gặp tình huống như vậy, trong lòng không khỏi có ý niệm từ bỏ.
“ Lại liên tục đánh xuống, chỉ sợ linh hồn lực của bọn họ không duy trì được lâu nữa.” Giám khảo trên đài, Lôi Minh viện trưởng một thân kim bào lên tiếng, thanh âm bên trong hàm chứa một tia lo lắng.
Lần này đan dược đại tái, hắn giao toàn quyền chủ trì cho Diệp Văn tôn giả, lại không nghĩ rằng sẽ có một nan đề, “Nhất phẩm quan” danh xưng khí huyết đan, vậy mà lại để cho một đám nhất phẩm đan sư luyện chế, giứa nhiều người như vậy không phải là làm cho U Lam học viện mất mặt sao?
Đối với sự bình thản của Diệp Văn tôn giả, Lôi Minh viện trưởng có vẻ rất bất an, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, mày chau lại, con ngươi cũng có vẻ khẩn trương.
Hai mươi phút đi qua, trên đài bắt đầu có người không kiên trì được, khẽ kêu lên một tiếng, hỏa diễm bỗng chốc phụt tắt.
“A, hỏa diễm biến mất rồi!” Trên sân vang lên tiếng kinh hô, liên tục 20 phút, mọi người sớm đã không kiên nhẫn nổi, lúc này lại có tình huống như vậy khiến nhất thời tại chỗ ngồi đứng lên.
“Sao lại thế này, lâu như vậy rồi sao còn không có động tĩnh gì?”
....
Có lẽ là xao động trên sân quá mức rõ ràng, có lẽ ánh mắt của mọi người quá sức sắc bén, hỏa diễm tắt đi, nam tử kiên trì không được nhíu chặt mi, do dự, rồi một lần nữa phóng ra hỏa diễm mới.
Lại là 20 phút đi qua, có vài vị đan sư đã hoàn toàn từ bỏ, khuôn mặt ủ rũ lần lượt đi xuống dưới.
“Sao lại đi xuống? Bọn họ có muốn luyện đan nữa không đây?” Trên sân có người bĩu môi, vẻ mặt không hờn giận nói. Mười bảy vị đan sư, lúc này chỉ còn có mười ba vị, mà mười lăm loại thảo dược bất quá mới luyện chế được có ba loại mà thôi.
“Đúng vậy đúng vậy, có còn muốn luyện đan hay không đây, chúng ta vẫn còn chờ tranh mua mà.” Có thể nói trước đó nhận biết thảo dược mọi người vui sướng khi người gặp họa, xem kịch vui ý tứ hàm xúc, thì lúc này luyện đan, tâm tình mọi người cùng chúng luyện đan sư cơ hồ như cùng một chỗ.
Nhìn bọn họ thất bại, người xem trên sân cũng càng thêm sốt ruột, dù sao thiếu một người khả năng mua được đan dược của bọn họ cũng giảm đi một phần, mà tại đây người muốn mua có tới mấy vạn, bọn họ thật không khỏi hoài nghi có thể tranh mua được đan dược về tay mình sao?
Nhìn trên đài đi xuống bốn vị đan sư, Tây Môn Thịnh lại hướng ánh mắt đến Diệp Văn tôn giả, nhưng mà, trên mặt hắn(DV) trừ bỏ bình tĩnh cũng vẫn là như trước bình tĩnh,ánh mắt thâm thúy, nhìn không ra chút gợn sóng, giống như trước đó hết thảy với hắn(DV) đều không quan trọng.
Lôi Minh viện trưởng ban đầu lo lắng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cùng với Diệp Văn tôn giả thản nhiên nhìn biến hóa trên sân.
Tây Môn Thịnh lắc đầu, thật sự không hiểu nổi hai người kia, một người rõ ràng rất khẩn trương, một người khác tâm tư đã định sẵn, nhưng lúc này hai người lại như có cùng tâm tư, suy nghĩ, giống như đã thương lượng trước vậy, thực làm người ta khó hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.