Chương trước
Chương sau
"Có thể được Viện trưởng Lôi Minh và Diệp Văn tôn giả coi trọng, chứng tỏ nàng tuyệt đối có chỗ khác với người thường, nhưng nếu nói nàng thật sự là luyện đan sư chỉ mới chín tuổi thì…" Thiếu niên nheo mắt lại, giọng nói ngân dài, kéo theo sự tò mò của mọi ngươi: "Nếu có thể khiến nàng tham gia cuộc so tài đan dược lần này, thì tất cả sẽ sáng tỏ."
Mọi người vốn tưởng hắn sẽ nói ra đạo lý cao thâm gì, đến khi nghe xong, không khỏi âm thầm phỉ nhổ: Nói thế này có khác gì chưa nói đâu. Tưởng có thể biết được đứa bé kia có phải thật sự là luyện đan sư hay không, ai ngờ hắn lại nói phải tận mắt chứng kiến mới có thể xác định.
"Nhưng vấn đề mấu chốt là nàng sẽ tham gia lần so tài luyện đan này sao?" Có người nghi ngờ, mọi người lại lâm vào trầm tư: Đúng vậy, người tham gia cuộc so tài này, chứng tỏ trình độ luyện đan của người đó không thấp, dù sao nếu không có sự tự tin nhất định, ai cũng không muốn bản thân phải mất mặt xấu hổ trước đông đảo người xem.
"Cuộc so tài luyện đan của giới tân sinh, thu hút không ít sự chú ý của bên ngoài. Nếu có thể nổi bậc ở cuộc so tài này, thì sẽ có lợi không nhỏ cho sự phát triển sau này. Là người bình thường, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Mặc khác ta nghe nói giải thưởng năm nay phong phú hơn năm trước rất nhiều, tuyệt đối có thể so sánh với giải thưởng lần huấn luyện thể lực lúc trước.”
"Đúng vậy, loại chuyện này đã được loan truyền toàn giáo, đoán chừng chúng đệ tử ban linh giả cũng rất hưng phấn. Là luyện đan sư duy nhất trong ban linh giả, khụ khụ, chắc hẳn bọn họ càng muốn nhìn thấy nàng tham gia hơn chúng ta nhiều.” Trong đám người có người hô nhỏ: Trong mắt bọn họ, có thể tham gia vào cuộc so tài toàn giáo như vậy, không chỉ là vinh quang của mỗi một đệ tử, mà còn là vinh dự của cả một ban.
...
Trong khi mọi người ồn ào bàn tán, thì đám người Chỉ Yên và Sa Toa lại đường đường chính chính đi thẳng vào, tiếng nói chuyện của bọn họ không nhỏ nên tất nhiên sẽ rơi vào tai các nàng.
"Hắc hắc, là cuộc so tài luyện đan đấy, có rất nhiều người ngóng trông muội tham gia nha." Sa Toa kéo tay Chỉ Yên, vẻ mặt bỡn cợt.
"Chắc muội phải làm bọn họ thất vọng rồi." Chỉ Yên cong môi, hờ hững nói, đôi mắt trong suốt không nổi lên chút gợn sóng nào: Lúc này, loại chuyện lôi kéo sự chú ý như vậy, nàng tránh còn không kịp ấy chứ. Trước kia nàng luôn đứng trước đầu sóng ngọn gió, không hiểu việc giấu tài, nay, nàng không muốn tiếp tục đặt bản thân ở nơi nguy hiểm, không muốn bại lộ chính mình trong tầm mắt mọi người nữa.
"Tiểu Yên Nhi không muốn tham gia sao?" Sa Toa kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lộ ra một chút thất vọng: Thật ra nàng rất muốn nhìn thấy bé con luyện đan.
"Đừng bại lộ hoàn toàn thực lực chính mình, không tham gia là tốt nhất." Sa Long lên tiếng, đối với Sa Toa là an ủi, còn khi nhìn về phía Chỉ Yên, ánh mắt hắn lại vô cùng dịu dàng.
Nếu có thể, hắn tình nguyện nàng cứ che giấu hào quang của mình, cả đời bình bình thường thường. Như vậy không chỉ có thể bảo đảm an toàn của nàng, mà cũng có thể giám bớt việc người khác nhìn trộm nàng.
Không phải hắn không tự tin, cũng không phải hắn không bảo vệ được nàng, mà là hắn không muốn nàng gặp phải bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
"Vậy sao, vậy thì không tham gia cũng được.” Sa Toa hiểu ra, duyên dáng gọi to một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghĩ mà sợ: Thật may ca ca đã nhắc nhở.
"Được rồi, muội tự có chừng mực, đi thôi, mau lên lớp." Nhìn vẻ sợ hãi trong mắt nàng, Chỉ Yên mỉm cười: Dường như từ sau khi nàng trở về ngày ấy, mọi người đều xem nàng là búp bê sứ dễ vỡ. Thật ra bọn họ không cần lo lắng như vậy, chuyện lần trước cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Nếu không phải linh lực vừa lúc bị tiêu hao hết, nếu không phải nàng không mang theo đan dược, hơn nữa lại nhàm chán chạy ra ngoài, thì nàng cũng không gặp lính đánh thuê, càng không xém chút mất mạng dưới tay kẻ đó.
"Nhìn kìa, đó không phải là luyện đan sư chín tuổi ban linh giả sao?” Một tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên, mọi người lập tức quay đầu, lúc này mới phát hiện đám người Chỉ Yên đang đi thẳng tới chỗ bọn họ.
Mọi người trừng lớn mắt, vẻ mặt hưng phấn, kích động: Đúng vậy, nàng chính là luyện đan sư chín tuổi mà bọn họ đã nhắc tới.
"Là nàng!" Thiếu niên lanh lợi kinh ngạc, gương mặt tròn tròn lập tức đỏ ửng: Thật sự là nàng.
Theo động tác của mọi người, chúng đệ tử còn chưa rời đi đều quay đầu lại, tò mò nhìn đám người Chỉ Yên.
"Ai vậy ?"
"Cái gì, ngay cả bọn họ mà các ngươi cũng không biết, ta đại diện mọi người khinh bỉ ngươi."
"Linh giả nhất ban, ngươi nghe qua chưa? Bọn họ là công chúa và vương tử Long Đằng quốc, còn đứa bé đi cạnh họ là luyện đan sư chín tuổi được Diệp Văn tôn giả coi trọng."
"Là bọn hắn? Oa, thì ra bọn họ chính là vương tử và công chúa Long Đằng quốc trong truyền thuyết~, còn đứa nhỏ kia nữa, chậc chậc, luyện đan sư chín tuổi, rất trâu bò ..."
...
Chỉ Yên làm như không nghe thấy, hờ hững đi xuyên qua bọn họ, khuôn mặt hai người Sa Toa, Sa Long cũng khôi phục lại vẻ mặt cao ngạo, lạnh nhạt, bình tĩnh bảo vệ hai bên Chỉ Yên.
"Cái kia, Chỉ Yên đồng học!" Mắt thấy đám người Chỉ Yên muốn đi xa, thiếu niên lanh lợi lập tức chạy chậm vài bước, cản đường ba người.
"Có việc gì?" Chỉ Yên nhíu mày.
"Cái kia, Chỉ Yên đồng học, ngươi đã lâu không đến Luyện Đan viện.” Bị Chỉ Yên nhìn, nhịp tim thiếu niên tăng nhanh, gương mặt tròn tròn đỏ ửng, ánh mắt dao động, không biết phải nhìn nơi nào. Hắn nghẹn một lúc lâu mới bất an nói ra một câu như vậy.
Hả, Luyện Đan viện?
Mọi người nhạy cảm bắt được mấy chữ này: Bọn họ vừa mới nghe đến Luyện Đan Viện phải không?
Thiếu niên này là đan giả?
"Gần đây có việc bận, làm sao vậy?" Chỉ Yên nhíu mày: Nàng có đi Luyện Đan viện hay không thì có liên quan gì tới hắn?
"Ta muốn xin lỗi người vì chuyện lần trước, còn nữa, mọi người đều ngóng trông ngươi có thể đến Luyện Đan viện. Ngươi yên tâm, sẽ không có bất cứ ai dám bất kính với ngươi nữa.” Giọng nói thiếu niên hơi hoảng hốt, ánh mắt nhìn Chỉ Yên còn mang theo một tia lấy lòng.
Từ chuyện lần trước, người Luyện Đan viện bọn họ không hề được sống thoải mái một chút nào, bởi những người ở Luyện Đan đường luôn cố ý hay vô tình gây phiền phức. Đoán chừng nếu vị tiểu chủ này không quay về nữa, nhìn như không liên quan, nhưng thật ra những phiền phức lớn nhỏ mà bọn họ phải chịu sẽ không ngừng lại.
Cho nên, toàn bộ người ở Luyện Đan viện đều ngóng trông vị tiểu chủ này trở về, nếu lại không trở về, không chừng Luyện Đan viện bị dỡ bỏ cũng nên. Đám người Luyện Đan đường tuyệt đối không dễ chọc.
"Ta đã biết." Chỉ Yên gật gật đầu: Cho dù hắn không nói, nàng cũng sẽ tìm thời gian trở lại Luyện Đan đường. Hơn nữa nàng không hề lo lắng chuyện sẽ có người bất kính với mình.
"A, vậy thì tốt." Vẻ mặt thiếu niên hơi bất ngờ, trong mắt lộ rõ sự vui sướng mãnh liệt: "Cái kia, nếu không còn việc gì khác, ta sẽ không quấy rầy Chỉ Yên đồng học, hoan nghênh Chỉ Yên đồng học trở lại Luyện Đan viện."
Hơi cúi đầu chào Chỉ Yên, bước chân thiếu niên nhẹ bẫng, vẻ mặt thoải mái chạy về khu dạy luyện đan: Ha ha, hắn không chờ được, muốn báo cáo ngay việc này cho mọi người biết. Chỉ cần Chỉ Yên đồng học trở lại, những ngày đau khổ của bọn họ sẽ biến mất.
Thiếu niên đã đi xa, nhưng những người xung quanh vẫn cứng ngắc tại chỗ: Bọn họ đã bỏ lỡ cái gì vậy? Luyện đan giả Luyện Đan viện?
Trời ạ, cơ hội kết giao tốt như vậy mà bọn họ lại bỏ lỡ.
"Đi thôi." Chỉ Yên nhắc nhở hai người Sa Toa một tiếng, dẫn đầu đi tiếp, hai người đuổi kịp, chỉ để lại một đám người cứng đờ, hỗn độn trong gió.
Gần đến lớp học, mọi người mới miễn cưỡng yên tĩnh lại, đến khi đạo sư Lạc Phượng vào lớp lại ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
"Hôm nay Chỉ Yên đồng học có mặt, vừa vặn, ta cũng có chuyện muốn tuyên bố với mọi người.” Đạo sư Lạc Phượng mặc một bộ váy áo màu tím nhạt, vẻ mặt tươi cười gật đầu với Chỉ Yên, xong mới quay nhìn chúng đệ tử, nói.
Vừa nghe có việc tuyên bố, vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc lại, im lặng nhìn đạo sư Lạc Phượng.
"Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói tuần sau sẽ tổ chức một cuộc so tài luyện đan giới tân sinh, chuyện này là chuyện của toàn giáo, cho nên đến lúc đó chúng ta có thể đến hiện trường quan sát.”
"Có điều, vì Chỉ Yên đồng học cũng là luyện đan sư, cho nên ta hy vọng trò có thể tham gia, có như vậy ban linh giả chúng ta mới thật sự gia nhập vào trong đó, ủng hộ, cổ vũ cho trò.” Đạo sư Lạc Phượng hưng phấn, nhìn Chỉ Yên đề nghị.
Nghe vậy, lập tức tầm mắt của hơn năm mươi người trong lớp đồng loạt bắn về phía Chỉ Yên, trên mặt cũng mang theo cảm xúc hưng phấn và vui sướng.
Ha ha, chắc hẳn chỉ có mình linh giả nhất ban là lớp linh giả duy nhất tham gia cuộc so tài luyện đan. Không, phải nói là lớp độc nhất của U Lam học viện từ trước tới nay, hơn nữa, người tham gia còn là người trẻ tuổi nhất. Vừa nghĩ đến đó thì bọn họ đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Luyện đan sư chín tuổi nha, thậm chí bọn họ đã có thể tưởng tượng được chuyện này sẽ tạo ra oanh động như thế nào, đến lúc đó, đệ tử linh giả nhất ban của bọn họ cũng sẽ được nở mày nở mặt một phen.
Không riêng gì Lạc Phượng, ánh mắt mọi người đều trở nên nóng rực, vẻ mặt chờ đợi nhìn Chỉ Yên: Tham gia đi, tham gia đi. Bọn họ âm thầm hò hét trong lòng: Cơ hội thể hiện tốt như vậy, trăm ngàn lần không được bỏ qua.
"Thực xin lỗi, ta không định tham gia." Chỉ Yên lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra một tia áy náy.
"A, Chỉ Yên đồng học, trò không suy nghĩ lại một chút sao? Lần so tài này còn mời người của hiệp hội đan dược đến trình diện, không những thế nhiều nước còn phái sứ giả đến tham gia nữa…” Giọng nói của Lạc Phượng cất cao, lời lẽ nghe qua vô cùng mê người. Loại chuyện như có nhiều nhân vật lớn xuất hiện này, tham gia so tài cũng đồng nghĩa với việc tiền đồ vô lượng.
"Thật xin lỗi." Lắc đầu, Chỉ Yên vẫn từ chối như cũ: Bây giờ thứ nàng thiếu không phải cơ hội danh chấn thiên hạ mà là thời gian nâng cao thực lực của mình. Trước khi những người đó tìm tới cửa, nàng phải cố gắng làm bản thân trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy, nàng mới đảm bảo được sự an toàn của chính bản thân mình.
"Ôi, cơ hội tốt như vậy!"
"Đúng vậy, nghe nói người tới tham dự lần này là hội trưởng hiệp hội đan dược, ngay cả những đệ tử ưu tú trong Luyện Đan đường của học viện cũng tham gia trong đó, có thể thấy học viện vô cùng coi trọng chuyện này…”
"Ai, ta còn muốn nhìn thấy Chỉ Yên đồng học luyện đan đấy, ta dám đặt cược, nàng tuyệt đối không thua kém người khác."
"Đúng vậy, đúng vậy, là đồ đệ Diệp Văn tôn giả nhìn trúng, thiên phú tất nhiên không kém người thường…”
...
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, vẻ mặt tiếc hận, ngày cả đạo sư Lạc Phượng chỉ vì Chỉ Yên luôn miệng từ chối nên sắc mặt cũng khó coi đến dọa người.
Nàng định thừa dịp này làm linh giả nhất ban nở mày nở mặt một phen, nhưng cái người có thể mang lại vinh quang cho bọn họ lại không muốn phối hợp…
"Khụ khụ, cái kia, nếu Tiểu Yên Nhi đã không muốn tham gia, thì ta thấy mọi người đừng nên miễn cưỡng nữa.” Cảm thấy bầu không khí dần trở nên xấu hổ, Sa Toa liếc mắt nhìn Sa Long một cái rồi mới nhìn mọi người, an ủi.
"Đúng vậy, tuổi Yên Nhi còn nhỏ, tham gia trận đấu rất dễ xảy ra sai lầm, như thế cũng không tốt đối với ban chúng ta, cho nên ta nghĩ không cần miễn cưỡng Yên Nhi.” Ánh mắt Sa Long nhìn thẳng Lạc Phượng, ý tứ trong lời nói lại vô cùng rõ ràng.
"Đã như vậy, thì ta cũng không miễn cưỡng, mọi người bắt đầu học thôi.” Ánh mắt Lạc Phượng chợt tối, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh nhạt như lúc ban đầu, nàng ta nghiêm túc tuyên bố…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.