*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người ta đã như thế, bây giờ anh còn nương tay nữa thì anh mới là người ngu!
Nhưng anh biết ba anh rất buồn, cho nên muốn nghe xem ba quyết định như thế nào, anh sẽ nghe theo ba.
Ông Thông ra khỏi phòng sách thì đi lên sân thượng, ông ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy sao kia, thở dài một tiếng. Họ hàng phía vợ ông chưa bao giờ nhờ và gi, bởi vì nhà họ thuộc hàng công chức, tuy gia đình không phải quá giàu có hay gia thế, nhưng họ lại không quá ham phù phiếm, họ biết thế nào là đủ. Còn phía bên họ hàng nhà ông lại khác, lúc hai vợ chồng nghèo khó thì không thấy ai chạy đến giúp đỡ, nhưng lúc ăn nên làm ra lại thấy sang bắt quàng làm họ. Đã thế lần này còn muốn lấy luôn mạng của con trai ông nữa, đó mà là họ hàng à? Có phải gia đình ông đối xử tệ bạc gì với họ đầu, rất tạo điều kiện để họ có được công việc, ổn định cuộc sống, thậm chí bồi dưỡng để gia nhập cao tầng của Thiên Hạ, thế mà bây giờ lại ăn cháo đá bát như thế, làm càn quá rồi, cho dù con trai ông có quyết định thế nào, ông cũng
tuyệt đối không nhúng tay vào. ở trong phòng sách, ba người ngồi bàn bạc kế sách đến hơn mười giờ đêm,Vương Đình Quân liền hối Mai lên phòng, còn anh và em trai đi xuống phòng bếp pha sữa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ma-vuong-tim-chong-cho-me/801969/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.