Mai sau khi Vân Hạ ra khỏi phòng cấp cứu thì cô đi về biệt thự, nấu một ít cháo dinh dưỡng rồi cùng mẹ chồng đưa vào bệnh viện cho Vân Hạ, cửa hàng tạm thời đóng cửa. Bà Hương nghe nói Vân Hạ suýt sảy thai thì bị dọa cho phát hoảng, đứa cháu bé bỏng mà cả gia đình đang chờ đón lại vừa rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Bà Hương rất muốn chăm cháu nhỏ, như thể bà muốn bù đắp lại quãng thời gian lúc Vương Đình Quân và Vương Đình Trường còn nhỏ, bà đã không quan tâm nhiều đến các con mà chỉ lo cơm áo gạo tiền, mọi việc chăm con bà đều giao cho giúp việc. Sau này có Thiên An và Thiên Tử, bà cũng không kịp chăm sóc vì khi nhận lại được cháu thì những việc nhỏ nhỏ các cháu đã tự làm được rồi, đặc biệt là Thiên Tử, cậu nhóc tự tắm rửa, đánh răng được hết, cũng may còn có Thiên An, cô bé rất hồn nhiên vô tư tận hưởng sự chăm sóc của bà.
Hai người đến bệnh viện thì Vân Hạ đã tỉnh được một lúc,Vương Đình Trường đang ở bên cạnh đút cho cô ấy từng ngụm nước.
“Cháu có sao không?”Vừa mở cửa đi vào, bà Hương đã lo lắng hỏi.
“Chào bác ạ, cháu cũng ổn rồi.” Vân Hạ nở một nụ cười yếu ớt trả lời.
“Bác đã chứng tổ yến đây rồi, cháu rảng mà ăn uống vào cho cả hai mẹ con mạnh khỏe, ngày mai trở đi đến bữa ăn bác sẽ mang đồ ăn đến cho, cháu cứ ráng ăn. uống là được.”
“Không cần như vậy đâu ạ”
“Không được, bác đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ma-vuong-tim-chong-cho-me/801936/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.