Anh đặt mâm cơm xuống bàn rồi nói:
“Em ăn trên này đi, mẹ kêu anh mang lên cho em đấy. Ở dưới nhà có Ngân Chi, mẹ sợ em không thoải mái.”
Mai rất cảm động trước tình cảm mẹ dành cho mình, nhưng không thể vì thế mà cố tránh né được, huống chi còn có bạn thân của cô Vân Hạ ở dưới nữa, cô cười nói:
“Không sao, tình thế bây giờ khác rồi, chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ cô ta bất chấp luật pháp để làm tiểu tam cho bằng được sao? Còn nữa, bây giờ em là chủ nhà, cô ta dù sao cũng là khách, cần phải tiếp đón chu đáo một chút.”
Mai bày ra tư thế của chủ nhà làm Vương Đình Quân bật cười.
“Được rồi, em muốn xuống thì xuống nhưng mà cảm thấy không thoải mái thì có thể đi lên, đây là nhà của em, em thoải mái là được.”
“Không biết là anh cũng bênh vực người nhà gớm nha?” Mai chọc ghẹo anh.
“Nói thừa, chẳng lẽ anh bênh vực người ngoài,
nhưng mà có thưởng gì không?” Vương Đình Quân gian manh hỏi.
“Đứng đắn một chút đi.” “Anh làm gì mà không đứng đắn?”
“Thôi thôi, anh đi xuống trước đi, không mọi người lại nghĩ lung tung, em thay đồ xong rồi xuống sau”
Thấy cô quyết tâm như vậy anh bưng mâm cơm đi xuống.
Mai vệ sinh cá nhân sau đó trang điểm nhẹ nhàng một chút, thay một chiếc váy thoải mái rồi đi xuống.
Lúc cô đi xuống, mọi người cũng bắt đầu di chuyển vào bàn ăn, cô vui vẻ chào hỏi ông Hào và bà Bích rồi đi vào bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ma-vuong-tim-chong-cho-me/801930/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.