Cửu U Huyền đưa Cửu Tiên Hi về phòng, giúp nàng tỉnh rượu, chỉ mất vài phút Cửu Tiên Hi liền thanh tỉnh. Ngớ ngác nhìn xung quanh, khi nhìn đến Hàn Dạ Minh thì có chút giật mình cùng chột dạ.
Những gì nàng nói trong lúc say nàng đều nhớ, bao gồm cả lời nàng nói hắn rất đáng sợ. Chắc là hắn chưa nghe thấy đâu!
Nhưng mà rất tiếc, Hàn Dạ Minh đã nghe thấy câu đó. Chỉ là hắn không thèm chấp mà thôi!
"Ngươi nghỉ ngơi đi! Khi nào muốn tiến hành khôi phục đan điền thì tới tìm ta!"
Nàng đem chăn gối chỉnh lại để cho Cửu Tiên Hi nằm thoải mái hơn. Bộ dáng ân cần này lần đầu tiên Cửu Tiên Hi được chứng kiến.
Trong trí nhớ của nàng Cửu U Huyền luôn là dáng vẻ cao lãnh khí chất hơn người, liếc mắt một cái cũng đủ uy nghiêm khiến người khác kính sợ. Cho dù là người cháu duy nhất nhày cũng từng bị dọa không ít.
Trước đây vì Y Nhan nàng còn trách sao tiểu dì và phụ thân cùng một mẹ sinh ra tính cách lại khác nhau như vậy, xem ra bây giờ là nàng sai.
"Tiểu dì!"
"Hử?"
"Ngày mai ngươi rảnh không, giúp ta khôi phục đan điền!"
"Lúc nào cũng rảnh!"
Để Bạch Thần Phong nghe được câu này chắc chắn là khóc không ra nước mắt. Bao nhiêu công vụ đổ lên đầu hắn nàng đương nhiên rảnh. Cứ tưởng có người thay thế rồi sẽ có thời gian an hưởng tuổi già, ai mà ngờ được còn bận hơn trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ma-phi-cua-minh-de/1850866/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.