Thời Không Giới.
Cửu U Huyền: "Thế nào rồi?"
Nàng nhìn hai người đang hôn mê nằm trên chiếc giường đá trước mặt, không biểu cảm hỏi Bạch Thần Phong.
Bạch Thần Phong thu tay lại, đem linh lực rút về, thần sắc có chút phức tạp.
"Bọn họ..."
"Đế phụ, ngươi cứ nói thẳng, không sao đâu!"
Nếu là nàng chỉ vô tình biết được Cửu Vấn Ảnh mới là cha nuột nàng mà không biết được sự thật đằng sau, không biết được Nhiếp Cảnh Lan đã hi sinh thế nào để bảo vệ nàng và Cửu U Hoàng, có lẽ nàng cũng chỉ hơi bất ngờ mà không có cảm xúc gì đặc biệt.
Đối với một đứa trẻ mà nói. Không! Là đối với tất cả mọi người mà nói, cho dù là thân nhân ruột thịt nếu như cha mẹ không yêu thương, luôn bỏ qua sự tồn tại, mà người ngoài đối sử còn tốt hơn cha mẹ ruột, nghiễm nhiên sẽ chân trọng người ngoài đó hơn.
Cửu U Huyền ngồi xuống bên Nhiếp Cảnh Lan, bàn tay vuốt mi Nhiếp Cảnh Lan, đôi mắt rũ xuống.
Bọn họ trước đây đã trải qua những gì cho dù nàng nghe bao nhiêu lần, thấu hiểu bao nhiêu, đau lòng thế nào cũng không thể hoàn toàn hiểu được những gì đã trải qua.
"Huyền Nhi, ngươi muốn xem kí ức của bọn họ?"
Bạch Thần Phong hơi kinh hãi nói. Nếu là bình thường thì còn có thể, nhưng tình trạng hiện tại của Nhiếp Cảnh Lan và Cửu Vấn Ảnh thì khả năng cao sẽ tổn thương tới não bọn họ. Nhẹ thì trở thành một tên ngốc, nặng thì mất mạng.
Bạch Thần Phong bất giác nuốt nước bọt. Nữ nhi này của hắn, cũng không khỏi quá lãnh tình đi? Mặc dù là chưa gặp mặt lần nào, thì đó cũng là cha mẹ ruột nàng.
"Xác thật là muốn xem, nhưng không đến nỗi phải thâm nhập vào kí ức của bọn họ. Ta cảm thấy, tốt nhất chỉ nghe kể là được rồi. Có những chuyện biết quá nhiều cũng không tốt!"
Bạch Thần Phong thở phào một hơi. Cũng may, cũng may!
"Ta vừa kiểm tra tình hình của bọn họ."
"Ta biết!"
Bầu không khí nhất thời có chút ngại ngùng. Cửu U Huyền dường như không cảm nhận được, nhìn Bạch Thần Phong. Bạch Thần Phong vẻ mặt ngậm ngùi, ho một tiếng hóa giải bầu không khí.
"Khụ! Bọn họ, linh hồn vẫn ở trong cơ thể. Chỉ có điều, giống như là đang ngủ say!"
"Mộng cảnh?!"
"Có lẽ là như vậy! Ta nhìn không rõ, rất mờ mịt!"
Cửu U Huyền rơi vào trầm mặc, mắt ghé xuống nhìn hai, một lúc sau nàng mới lên tiếng.
"Muốn biết có phải mộng cảnh hay không, rất đơn giản!"
"Ngươi muốn thâm nhập vào trong thần thức của bọn họ?!"
"Không được sao?"
"Vấn đề không phải ở đó! Ngay cả ta cũng không nhìn ra được rốt cuộc là chuyện gì, nếu cứ như vậy mà xông vào, không ai chắc chắn được sẽ có chuyện gì xảy ra!"
"Nhưng mà ta cảm thấy nếu cứ để hai người họ thế này, cũng sẽ có chuyện!"
"Dù là vậy cũng không thể mạo hiểm mà không nắm chắc. Nếu như thật bại thù ngươi tính thế nào? Ngươi cảm thấy lúc đó còn mạng không?"
Cửu U Huyền không trả lời câu hỏi của hắn. Đối mặt với chất vấn của Bạch Thần Phong, nàng không lên tiếng phản bác. Đứng dậy đi ra ngoài.
"Ta đi xem Hi Nhi!"
Huyền cung lúc này, Cửu Tiên Hi sau khi tỉnh lại, đuổi toàn bộ người đi, bao gồm cả Cửu U Hoàng lẫn Lam Tiên, cho dù Lam Tiên có nói thế nào thì nàng cũng không chịu nhìn bọn họ. Lúc Cửu U Huyền tới thì trước cửa Huyền cung đã có mấy người đứng đó.
"Sao mọi người lại đứng hết đây? Không vào xem Hi Nhi sao?"
"Không phải là bọn ta không muốn vào là do Hi Nhi không cho bọn ta vào!"
"Để ta vào xem!"
Cửu U Huyền nhìn cánh cửa Huyền cung, muốn dùng thuấn di vào đó, Cửu U Hoàng giữ nàng lại.
"Tâm trạng Hi Nhi đang không ổn định, đừng nói đến Đổng Ngạc Y Nhan!"
Nàng gật đầu, rồi biến mất chỗ đó, trực tiếp thuấn di tới phòng Cửu Tiên Hi. Vừa mở mắt ra cảnh tượng đồ đạc vỡ nát, vương vãi trên đất đập vào mắt, giữa phòng Cửu Tiên Hi chỉ mặc một bộ y phục trắng mỏng nằm đó.
Nàng bước tới gần, trên tay xuất hiện thêm một cây quạt, phẩy một cái, một dòng khí lạnh lẽo phả lên mặt Cửu Tiên Hi khiến nàng ta khó chịu nhíu mày. Đôi mắt mở ra, miệng mắng.
"Bổn cung nói cút!"
Bổn cung?!
Cách xưng hô này mặc dù là công chúa cũng có thể nhưng Cửu Tiên Hi từ trước tới nay chưa từng dùng tới. Từ trước tới nay Cửu Tiên Hi chỉ xưng ta, lần đầu tiên Cửu U Huyền nghe thấy Cửu Tiên Hi xưng như vậy hơi ngạc nhiên chút, nhưng cũng chỉ thoáng qua một giây.
"Gan lớn như vậy từ bao giờ thế? Cũng dám bảo ta cút!"
Giọng nói Cửu U Huyền trở lên nghiêm nghị. Ánh mắt mơ hồ của Cửu Tiên Hi lúc này mới rõ trở lại, nhìn khuôn mặt trước mắt nhất thời giật mình, cơ thể như không có sức sống ngồi dậy.
"Tiểu dì, xin lỗi! Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta tới là hỏi ngươi muốn khi nào tiến hành trị liệu!"