"Điện Chủ Bắc Cửu Điện thu đồ đệ từ khi nào vậy, sao ta không biết?"
Cửu U Huyền cười nghiền ngẫm, mà câu hỏi lại khiến cho Phượng Vũ Đình sắc mặt thoáng khẽ biến nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, thần sắc tức giận hướng Cửu U Huyền nói.
"Ngươi là đang nghi ngờ lời ta nói? Ba vị trưởng lão Bắc Cửu Điện đều đi theo bảo vệ ta, ngươi cảm thấy có người dám giả mạo người Bắc Cửu Điện sao?"
Nàng đúng là không được coi là đồ đệ của hắn còn hắn cũng chỉ là người dậy nàng những điều cơ bản để nàng có nền móng tu luyện, cho nên nàng mới gọi hắn là lão sư. Nhưng mà có câu một ngày làm thầy thù cả đời làm thầy, lão sư cũng là thầy, nhận là đồ đệ của hắn không có gì sai.
Sắc mặt mấy người Bắc Cửu Điện cũng không được tốt lắm. Người của Bắc Cửu Điện trước nay tung hoành trên Đại Lục không có kẻ nào dám cùng bọn họ gọi nhịp, chịu sự kính trọng quen rồi, tất nhiên là không thích người khác đứng trước mặt ra oai.
Cửu U Huyền nghe được suy nghĩ của bọn họ, chỉ biết nhún vai lắc đầu. Đám người này, nàng mới nói có mấy câu đã như có xích mích vậy, không thể ở lâu thêm chút nữa có phải sẽ xông lên giết nàng hay không?
"Ngươi cần Thần Thú, ta cũng cần Thần Thú, nói đúng hơn là ở đây ai cũng cần, nói thử xem ta nên làm thế nào?"
"Cô nương, Thần Đan Tông chúng ta nguyện dùng ba cây Hỏa Nhân Sâm vạn năm đổi thế nào?"
Một lão giả vẻ mặt hòa nhã bước lên phía trước, trên tay ông ta cầm theo ba cây nhân sâm toàn thân màu đỏ rực.
Thần Đan Tông - Tông môn chuyên nghiên cứu, đào tạo ra Luyện Đan Sư, là môn phái được coi là trung tâm của đan dược. Một lần lấy ra ba cây Hỏa Nhân Sâm vạn năm, địa vị của lão giả này ở Thần Đan Tông không thấp.
"Không hứng thú!"
Vẫn là ba chữ quen thuộc, nếu là người khác chắc đã tức giận vậy mà lão giả kia vẫn giữ nguyên nụ cười hòa ai, cầm Hỏa Nhân Sâm tới gần Cửu U Huyền.
"Ngươi có muốn suy nghĩ chút không?"
Cửu U Huyền liếc nhìn ông ta một cái, tay còn lại giơ lên, chín cây Hỏa Nhân Sâm vạn năm xuất hiện trên tay nàng.
"Ta ra giá gấp ba, ngươi đi ra chỗ khác được không?"
Sắc mặt lão giả kia biến hóa liên tục, lúc trắng lúc xanh, nhìn không khác gì con tắc kè hoa. Cứ tưởng bản thân ra ba cây Hỏa Nhân Sâm vạn năm để đổi Thần Thú, đối phương sẽ quỳ xuống cảm ơn, ai nghĩ được vung tay một cái đã ra số lượng gấp ba lần, còn bảo hắn ra chỗ khác, rõ ràng là muốn nhục mạ hắn.
Cửu U Huyền mặt không biểu cảm. Hứ, người như lão già này nàng đã thấy nhiều rồi. Bề ngoài thì vô cùng hòa ái bên trong thì muốn hạ bệ người khác. Hỏa Nhân Sâm vạn năm, nàng không thiếu!
Những người khác cũng kinh ngạc không kém. Hỏa Nhân Sâm trăm năm đã hiếp, Hỏa Nhân Sâm vạn năm càng hiếm hơn, lấy được ra ba cây đã là nhiều lắm rồi, ai ngờ nữ nhân này một phát lấy ra tận chín cây, hơn nữa chỉ là muốn để người kia đi ra chỗ khác. Quả thực là phá gia chi tử mà!
"Ngươi... ngươi có biết, ta là ai không?"
"Ngươi là ai liên quan tới ta?"
Câu nói này không nghi ngờ gì chính là chọc tức lão giả kia. Nàng chính là muốn đem lão giả này chọc tức chết đấy. So với việc một đấm đánh chết, nàng vẫn thích dùng lời nói chọc tức chết bọn họ hơn.
"Vu trưởng lão, nói nhiều với nữ nhân này làn gì? Giết nàng, Thần Thú chúng ta sẽ tự quyết định sau!"
Cửu U Huyền nghe vậy chỉ biết bật cười, búng ta một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một trận pháp, ngay lập tức bao bọc lấy toàn bộ Kim Giao Sơn.
"Các ngươi giết không được ta!"
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn Cửu U Huyền. Nữ nhân này không lẽ là Trận Pháp Sư?!
Nhưng cũng chỉ một hồi qua đi, bọn họ không thấy sợ nữa. Trận Pháp Sư thì như thế nào, trận pháp của nàng có thể kiên trì trong bao lâu đây?