Hôm sau hài tử kia đã tỉnh lại. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện không chỉ y phục đã thay mới mà toàn bộ những vết thương trên người đều đã được chữa lành. Nhưng hắn không vui mừng cho nổi. Bởi vì trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.
Hắn ở nơi đó gần một năm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đã ném trải đủ những bản tính xấu xa nhất, những gì tàn khốc nhất đều được hắn lần lượt trải nghiệm. Rõ ràng mới chỉ trôi qua gần một năm mà cứ có cảm giác thời gian đã trôi qua mấy chục năm.
Một bát cháo trắng đột nhiên xuất hiên trước mắt hắn, hắn cố gắng che giấu đi sự cảnh giác trong mắt, nhìn lên theo hướng cánh tay. Đôi mắt bỗng hiện lên vẻ sững sờ, kinh ngạc rồi đến vui mừng, miệng run rẩy nói.
"Tỷ... tỷ tỷ!"
Dung mạo quen thuốc khắc sâu ấy, hắn không quên được, ngày nhớ đêm mong. Hắn muốn gặp lại nàng, liệu mạng vượt qua bao nguy hiểm chết người ở bí cảnh kia. Chỉ có trời mới biết những gì hắn gặp phải khủng khiếp tới mức nào.
Hắn đang mơ sao, ngươi hắn luôn chờ mong thật sự xuất hiện rồi!
"Tiểu Điền, ngươi thật sự khiến ta bất ngờ, ta không nghĩ chúng ta còn có thể gặp lại nhau. Nhưng dù sao cũng chúc mừng ngươi vượt qua kiểm tra. Ta sẽ giữ đúng lời hứa, tìm cho ngươi một người sư phụ!"
"Thật... thật sự? Ta vẫn chưa chết, đây không phải là mơ đúng không?"
Tiểu Điền nước mắt rưng rưng. Không hiểu sao khi nghe những lời công nhân của nàng, hắn cảm thấy rất vui, vui đến mức muốn khóc.
Sau này hắn không còn là phế vật nữa, hắn có sư phụ chỉ dạy!
"Dĩ nhiên!"
Cửu U Huyền khẽ cười. Nàng có nên nói nàng chính là trời không?
Tiếng ọc ọc kêu lên, Tiểu Điền xấu hổ che bụng cúi đầu. Hình như là hắn đã vài ngày rồi chưa có ăn.
"Đói thì ăn đi. Không đủ ta nhờ người chuẩn bị thêm!"
Tiểu Điền nhận lấy bát cháo trắng từ tay Cửu U Huyền. Đột nhiên hắn nhớ tới gì đó, hỏi.
"Tỷ tỷ, đây là nhà ngươi sao?"
Nơi này rộng gấp ba lần nhà hắn trước đây, đồ đạc trong phòng toàn là kim ngân châu báu nhìn là biết không ít tiền. Cái nệm hắn nằm, cái chăn hắn đắp cũng vô cùng mềm mại. Bất quá, hắn cảm thấy chỉ có nàng mới xứng ở những nơi như này.
"Đây chỉ là một căn phòng mà thôi!"
Tiểu Điền kinh ngạc mở to mắt, không dám tin nhìn xung quanh. Nơi rộng như này mà chỉ là một căn phòng vậy toàn bộ nơi này phải rộng đến mức nào?
"Kinh ngạc như vậy?"
Tiểu Điền nghe nàng nói vậy càng xấu hổ hơn, cảm giác bản thân thật là quê mùa. Đây là lần đầu tiên hắn ở trong một căn phòng lớn như vậy.
"Đây là Tinh Phong Đại Lục, một thế giới khác tương đồng với Già Lam Đại Lục ngươi ở trước đây. Ở Đại Lục này sắp có một con Thần Thú xuất thế, nếu ngươi có thể đoạt lấy trúng thú trước khi nó nở, kí kết khế ước trước khi nó nở, sau này sẽ có lợi không nhỏ cho con đường tu luyện của ngươi!"
"Tỷ tỷ, ngươi đùa đi? Đó dù sao cũng là Thần Thú, ta tu vi thấp, chỉ sợ còn chưa kịp nhìn thì đã bị người khác giết chết mất rồi!"
"Ngươi sợ?"
"Vậy để ta thử!"
"Thử?"
"Ý ta là ta nhất định phải trở thành chủ nhân của Thần Thú!"
"Tốt!"
Cửu U Huyền nở một nụ cười hài lòng, búng tay một cái, Tiểu Điền lập tức thay đổi ngoại hình từ đầu tóc, dung mạo đến cả dáng người. Hắn sờ vào mặt mình, lại nhìn đôi bàn tay đã to hơn.
"Ở đó có người quen của chúng ta, tạm thời không thể để nàng phát hiện!"
"Người quen?"
"Phượng Vũ Đình!"