Cửu Tiên Hi nghe tin Cửu U Huyền lại tới, tim không khỏi nhảy loạn.
Mẹ ơi, sao tiểu dì lại tới nữa?
Lần trước chẳng những suýt nữa thì bị phát hiện, còn liên lụy đến Y Nhan, lần này không biết còn giấu nổi không.
Đổng Ngạc Y Nhan đứng phía sau Cửu Tiên Hi, sắc mặt nàng cũng đã thoáng thay đổi. Không biết có phải hay không do nàng quá mẫn cảm, cứ có cảm giác Cửu U Huyền đã biết toàn bộ mọi chuyện.
"Y Nhan, ta đoán tiểu dì cũng chỉ ở lại vài ngày, trong mấy ngày nay, ngươi ủy khuất ở trong phòng mấy ngày tránh mặt!"
"Không sao! Ta chỉ Trưởng Công Chúa sẽ làm khó ngươi!"
Đổng Ngạc Y Nhan tỏ vẻ hiểu chuyện, lắc đầu tỏ ý không việc gì. Nhìn Đổng Ngạc Y Nhan lúc nào cũng cam chịu ở bên cạnh nàng làm một cung nữ thấp kém, trong lòng Cửu Tiên Hi hiện lên sự đau, thề sau này nhất định phải cho Đổng Ngạc Y Nhan một danh phận.
Mà bên kia Cửu U Huyền bị Lam Tiên lôi đi, hai tỷ muội ở hoa viên nói rất nhiều, chỉ là cung nữ đứng phía sau không một ai nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng cũng không ai dám thắc mắc bọn họ nói chuyện gì.
Cửu Tiên Hi vừa tới nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện nhìn có vẻ rất vui, sự căng thẳng trong lòng được thả lỏng không ít.
"Mẫu thân, tiểu dì, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Cửu Tiên Hi vừa xuất hiện, Cửu U Huyền lập tức đứng dậy rời đi.
"Thời gian không còn sớm nữa, ta đi tìm hai người kia!"
"Tiểu dì đi thong thả!"
Cửu Tiên Hi vẫy vẫy tay, tươi cười chào tạm biệt nàng. Cửu U Huyền vừa rời đi, Cửu Tiên Hi liền lập tức ngồi xuống bên cạnh Lam Tiên, ôm lấy tay mẫu thân mình, cười ngọt ngào nói.
"Vừa rồi thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, không biết là nói chuyện gì?"
Lam Tiên dịu dàng nhìn Cửu Tiên Hi một cái, trên môi nở một nụ cười nhẹ, lấy trà và bánh đặt trước mặt Cửu Tiên Hi, ân cần xoa đầu nàng.
"Lâu ngày không gặp nói chuyện bình thường mà thôi. Hi Nhi, mẫu thân cũng hi vọng hai mẫu tử chúng ta có thể nói chuyện nhiều một chút!"
Cửu Tiên Hi nghe vậy, trên khuôn mặt nở một nụ cười cứng ngắc, gật gật đầu. Trong lòng đoán Cửu U Huyền chắc chắn đã nói gì đó.
Nhưng mà nhìn biểu hiện của mẫu thân không có vẻ gì là tức giận hay bất mãn, vậy nàng có nên nói ra hay không?
Cửu Tiên Hi ngồi suy nghĩ vu vơ mà không hề để ý Lam Tiên cũng đã rời đi lúc nào không hay. Đến khi ngẩng đầu nhìn đã không thấy người đâu.
Còn Cửu U Huyền, sau khi rời khỏi đó thì lập tức đi tìm Cửu U Hoàng và Hàn Dạ Minh, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng hai người họ đâu.
Cửu U Huyền đứng ở trước tẩm điện Cửu U Hoàng, trong lòng không khỏi lo lắng, nhỡ hai người đó kìm chế không được mà ra tay hết sức.
Trong lúc Cửu U Huyền vẫn còn đang căng da đầu không biết hai người kia đang ở đâu tìm phía sau lưng nàng xuất hiện thêm hai người.
Cửu U Huyền cảm nhận được người tới, quay đầu lại nhìn, khóe miệng không khỏi co giật, sắc mặt đen lại, bất lực nói.
"Hai người các ngươi..."
Hai người đó còn ai ngoài Hàn Dạ Minh và Cửu U Hoàng mà nàng đang tìm chứ.
Y phục đã rách không ít chỗ, trên người đặc biệt đã mặt đã bị đánh sưng lên, vết máu vẫn còn rất mới. Cả hai đều có khuôn mặt rất đẹp mà bây giờ lại thành cái đầu heo. Đánh nhau bị thương thành ra như vậy mà vẫn còn không quên trao cho nhau ánh mắt thù địch.
Hai cái người này, sinh ra trời sinh khắc nhau hau sao vậy, có cần ra tay nặng như vậy không.
Nhưng nhìn kỹ thì có vẻ như là Hàn Dạ Minh bị nặng hơn. Xem ra hắn đã nương tay không ít.
Cửu U Huyền tiến lên đồng thời kiển tra cho hai người phát hiện chỉ là vết thương ngoài da không ai bị nội thương, cũng yên tâm không ít.
Lam Tiên đúng lúc đi tới, nhìn thấy phu quân nhà mình cùng muội phu tương lai đánh nhau thành ra như vậy thoáng chốc giật mình rồi chạy lại kéo Cửu U Hoàng đi, để lại Hàn Dạ Minh ở cùng Cửu U Huyền.
Cửu U Hoàng đường nhiên không đồng ý để Cửu U Huyền ở cùng nhau, nhưng bị Lam Tiên mắng cho một trận mới chịu rời đi.