Đám người Lâm Gia nhìn thấy Cửu U Huyền không tốn chút sức nào đã có thể đánh bay Thất trưởng lão thì không khỏi sợ hãi. Lâm lão gia dù đã mù nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thất trưởng lão thì cũng đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng không khỏi run sợ, hắn hối hận rồi. Biết trước thế này, hắn đã không nghe xúi dục của Lâm phu nhân.
Lâm lão gia run rẩy quỳ xuống, cầu xin.
"Cô nương, là bọn ta có mắt không thấy thái sơn, mong ngươi dơ cao đánh khẽ. Nếu ngươi giận, ta bằng lòng giao tên nghịch tử kia cho ngươi xử lý. Ngươi có giết hắn, ta cũng không oán giận dù chỉ một lời!"
"Lão gia, ngươi không thể như vậy được!"
Lâm phu nhân không dám tin nhìn Lâm lão gia. Cứ nghĩ đến việc nhi tử bị nữ nhân kia hại mù cả hai mắt mà còn phải quỳ xuống cầu xin nàng tha mạng, Lâm phu nhân liền như phát điên lay người Lâm lão gia.
"Lão gia, đó là nhi tử ngươi, sao ngươi có thể giai hắn cho nữ nhân độc ác kia? Ngươi không thể làm như vậy!"
"Im miệng! Nếu không phải là do lúc đầu ngươi xúi giục ta mới Thất trưởng lão về, mọi chuyện hiện tại đâu có thành ra thế này!"
Cửu U Huyền không thèm nhìn cảnh cắn nhau của bọn họ, nàng tiến tới xem tình hình của Tiểu Tước và Tiểu Điền. Bọn họ vẫn còn sống nhưng hơi thở quá yếu. Một người không có tu vi, một người tu vi lại quá yếu, dùng đan dược dược tính trong đó quá lớn sẽ khiến cho tình trạng nặng hơn.
Nhìn qua Lâm lão gia và Lâm phu nhân vẫn đang cãi nhau, Cửu U Huyền lạnh lùng lên tiếng cắt ngang.
"Giúp ta chuẩn bị một căn phòng thật lớn chia làm hai vách ngăn, còn có hai bộ y phục thật sạch sẽ cho hai người bọn họ, còn có nước nóng và chôn cất hai người trong đó cẩn thận!"
Lâm lão gia không dám chậm trễ, lập tức sai người đi làm. Cửu U Huyền truyền tin gọi Bắc Chi Hạc tới, nàng có chuyện muốn nhờ hắn. Chỉ là nàng không chắc chắn hắn có đồng ý hay không.
Không mất quá lâu đã chuẩn bị xong những gì nàng cần. Cửu U Huyền từ trong không gian lấy ra một bộ kim châm. Từng cây kim tinh xảo, dài ngắn khác nhau được bọc trong một chiếc bao nhỏ. Lấy một cây lên, Cửu U Huyền thở dài.
Đã rất lâu rồi nàng chưa có động tới những thứ này. Không biết còn có thể châm cứu chuẩn như lúc trước không?
Bên ngoài, thấy Cửu U Huyền đã đi vào trong, những người trong Lâm gia lập tức bí mật thu dọn đồ đạc, không cần nói cũng biết là muốn chạy.
Cứ ngỡ là sẽ thuận lợi chạy được nhưng đời đâu phải mơ, người Lâm gia vừa đặt chân ra khỏi cửa liền bị một tầng kết giới chặn lại khiến cho bọn họ không thể ra ngoài. Kỳ lạ là chỉ có người Lâm gia không thể ra ngoài còn những nô bọc lại có thể đi mà không gặp trở ngại gì. Lâm lão gia suy sụp ngồi rạp xuống đất, trong lòng nghĩ xong rồi.
Cửu U Huyền đã sớm nhìn ra ý định của bọn họ, nàng đã sớm thiết lập kết giới quanh Lâm gia, không có sự cho phép của nàng ai cũng không thể ra. Người Lâm gia còn chút giá trị, nàng vẫn cần họ làm một việc sao có thể để họ đi dễ dàng như vậy được.
Hạ Hoài Diễm và Đoan Khải Trạch cùng những người khác sau khi trở lại Kỳ Nguyệt Thần Điện liền lập tức chạy tới chỗ Điện Chủ Hạ Bân Úy cáo trạng. Biết nữ nhi mình bị người ta khi dễ, Hạ Bân Úy liền nổi trận lôi đình muốn đích thân đi xử lý Cửu U Huyền. Đúng lúc này Thất trưởng lão mang bộ dạng nhếch nhác trở về đem những lời Cửu U Huyền nói Hạ Bân Úy nghe, Đoan Khải Trạch cũng thuật lại từng lời Cửu U Huyền nói. Chỉ thấy Hạ Bân Úy sắc mặt lập tức đại biến, chỉ phân phó vài câu rồi vội rời đi. Đoan Khải Trạch nhìn bộ dáng vội vã đó của Hạ Bân Úy, trong lòng liền rõ những gì Cửu U Huyền nói là thật. Kỳ Nguyệt Thần Điện thật sự có người phía sau.
Nếu như có thể lợi dụng chuyện này đem người phía sau lôi ra rồi trừ khử một thể cùng với Hạ Bân Úy thì đúng là quá tốt!