"Bệ Hạ , nô tài thật sự khuyên người không nên đâm đầu vào đoạn tình cảm này tránh khổ bản thân !"
"Nếu như dễ buông bỏ như ngươi nói ta còn phải khổ sở như này sao ? Yêu một người , không thể nào nói buông là buông ngay được . Ta tin cho dù là ai cũng đều vậy !"
Năm đó , hoàng cung đại loạn , ngay khi nàng sắp chết hắn xuất hiện cứu nàng , ôm nàng vào lòng , bảo vệ nàng trước lưỡi hái Tử Thần
Khoảng khắc đó , lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự ấm áp sống trong hoàng cung lạnh lẽo . Chính vào lúc sinh tử đó trong lòng nàng đã tự nhủ với bản thân , cả đời này chú định là hắn !
"Tiểu Ngọc Tử, khi nào ngươi rung động với một người, ngươi sẽ hiểu tâm trạng của ta !"
"Nô tài từ nhỏ đã bị đưa tới hoàng cung , may mắn được chọn làm người bầu bạn với Bệ Hạ . Cái mạng này của nô tài đã giao vào tay Bệ Hạ , nào dám nghĩ tới chuyện yêu một người . Huống chi , người cũng biết rõ nô tài không thể có con !"
Tuyệt Tình Thủy nghe Tiểu Ngọc Tử nói vậy , không khách khí đánh vào đầu hắn một cái.
"Cái gì mà không dám nghĩ tới ? Cái gì mà mạng của ngươi đã giao vào tay ta ? Bớt nói vớ vẩn đi !"
"Bệ Hạ !"
"Sau này còn để ta nghe thấy lời này ta liền giết ngươi !Ta đã sớm trả lại khế ước bán thân cho ngươi , chỉ cần ngươi muốn đi liền lập tức có thể . Còn nữa , cuộc đời của ngươi thì phải do ngươi tự định đoạt . Đừng giống như ta , bị cái thân phận chết tiệt này trói buộc !"
Tiểu Ngọc Tử ngẩn người , không gian thoáng chốc im lặng . Hai người không nói gì hết , ngồi xong xong với nhau nhùn về phía trước.
Bên ngoài đều nói Nữ Đế vô dụng, chỉ biết ăn chơi , không quản việc triều chính , việc gì cũng ném hết cho Huyền Hầu Gia làm . Nhưng Tiểu Ngọc Tử lại biết rất rõ , Bệ Hạ nhà hắn giỏi cỡ nào.
Trước kia khi vẫn còn là Cửu Công Chúa, sống trong lãnh cung , không ai dậy nàng học chữ , vậy mà nàng lại có thể tự học nhận biết mặt chữ . Thông thạo ngũ kinh và tứ thư , thậm chí là binh thư.
Nhiều lần biên quan gặp nguy , chính nàng là người đã đưa ra những chiến lực giúp biên quan khôi phục yên bình . Chỉ là nàng chỉ bí mật nói những chiến lực này cho Huyền Hầu Gia biết để hắn nói ra giúp nàng mà không trực tiếp nói.
Nàng không muốn nổi bật , nàng không muốn bộc lộ , chỉ vì nàng chán ghét hoàng vị , nàng chán ghét tranh đấu !
Đều nói làm Hoàng Đế là sướng , làm rồi mới biết thà làm dân thường còn hơn !
Sinh ra trong nhà Đế Vương , có mấy ai có tình người chứ !
Hoàng cung hoa lệ , sự hào nhoáng che giấu đi những gì xấu xa bên trong nó . Cho dù có là một Hoàng Tử hay một Công Chúa chỉ mới có vài tuổi , nếu không có chút thủ đoạn bên người , sao có thể sống sót !
Tuyệt Tình Thủy ngồi trên long ỷ , đôi mắt khẽ liếc Huyền Dạ đang đứng phía dưới . Từ cái hôm hắn trả lại ngọc tỷ và binh phù cho nàng , hắn đã không còn ngồi phía trên bên trái nàng nữa mà xuống phía dưới đứng như một thần tử.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói trước đó của hắn.
"Bệ Hạ , người là quân , ta là thần ! Nhiệm vụ của người là giúp Thanh Hạm Quốc hưng thịnh , còn ta có nghĩ vụ phải phò tá người !"
Nhất định cứ phải để ý đến cái thân phận đó sao ?
Đôi mắt cụp xuống che giấu tâm tư . Tiểu Ngọc Tử thấy nàng không tập trung liền hạ giọng nhắc.
"Bệ Hạ , Bắc Thừa Tướng sắp tới rồi !"
Bị tiếng nói của Tiểu Ngọc Tử kéo trở lại , Tuyệt Tình Thủy lập tức ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ.
Một đoàn người mặc quan phục từ bên ngoài bước vài . Người dẫn đầu không ai khác chính là Bắc Thừa Tướng Bắc Chi Hạc !