“Anh làm gì đó?” Mộ Dung Cương gạt đi cái móng vuốt đang không an phận mò lên lưng mình,“Đang ở bên ngoài, không được hồ nháo!”
Đêm vẫn chưa khuya lắm, đồng hồ trên tường mới chỉ hơn mười giờ. Nhưng đã trải qua một ngày du ngoạn, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều đã mệt chết đi.
Đường Diệc Quan bảo bảo khi đang tắm rửa đã gật gật gù gù, ghé vào ngực ba ba mà lơ mơ ngủ. Cứ như thế cho đến khi được cha bé ẵm lên trên giường, không giống như mọi khi cần phải được ru một lát, trên cơ bản hoàn toàn không nháo tí nào mà đã chìm vào mộng đẹp.
Giường trong khách sạn rất lớn, một nhà ba người ngủ qua đêm không có vấn đề gì cả. Chỉ là đối với người nào đó vẫn nghẹn một bụng đang chờ cơ hội báo thù mà nói thì không dễ dàng tiến hành trừng phạt.
Không thể làm trên giường cũng không sao cả, không phải còn có phòng tăm sao? Làm xong trực tiếp rửa sạch, càng thêm tiện lợi. Cho nên tiểu lưu manh chờ lúc Mộ Dung Cương ngáp một cái, đi rửa mặt, thay quần áo ngủ, chuẩn bị ra ngoài ôm con trai đi vào giấc ngủ thì lập tức phát động tập kích.
Đem cửa khóa lại, hai tay tóm lấy hai cánh tay Mộ Dung Cương trói ra sau, đem y đè lên tường phòng tắm, nổi giận đùng đùng chất vấn,“Hôm nay em và con chơi vui quá nhỉ?”
Ách? Mộ Dung Cương đang còn mơ mơ hồ hồ không kịp phản ứng, cùng con chơi rất vui có gì sai à?
Tiểu lưu manh đem chân cường ngạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-luu-manh-dich-ai-tinh-cong-luoc/1346063/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.