Ngày đi làm so với trong tưởng tượng còn đau khổ hơn, Mộ Dung Cương không yên lòng lật xem hồ sơ bệnh án, vì cái gì lại muốn để cho tiểu lưu manh chăm con?
Xong xuôi đại điển trăm ngày của bảo bảo Đường Diệc Quan, Mộ Dung Cương ở nhà nghỉ ngơi hai ngày liền đi làm. Bệnh viện không nói đến kiếm tiền, nhưng ít nhất cũng không thể để xảy ra chuyện gì không có mặt mình đúng không?
Y là một viện trưởng có trách nhiệm, đương nhiên không thể buông tay mặc kệ. Nhưng mà ── thật sự nhớ con quá đi!
Nếu không suy xét đến bệnh viện nhiều bệnh khuẩn, thật sự không thích hợp mang tiểu bảo bảo đến đây, Mộ Dung Cương nhất định luyến tiếc đem nhi tử giao cho cha bé chăm sóc.
Có nên gọi điện thoại không? Mộ Dung Cương thận trọng suy xét, nhưng mà đang muốn gọi, lại rõ ràng nhìn thấy trên điện thoại hiện rõ cuộc gọi gần nhất cách đây mới có hai mươi phút. Này…… này rất không nên đi? Mộ Dung Cương buồn bực thu hồi di động, lại bắt đầu nhìn chằm chằm hình con trai đang cười ngây ngô trên màn hình máy tính.
Đây là ảnh chụp lưu niệm tiệc trăm ngày của bảo bảo, tiểu gia khỏa khoẻ mạnh kháu khỉnh, thật sự là càng ngắm càng thích. Hơn nữa ở trong lòng Mộ Dung Cương, bảo bảo của mình chính là bảo bảo đáng yêu nhất xinh đẹp nhất, không có đứa bé nào có thể sánh bằng!
Phỏng chừng ý nghĩ này tất cả các bậc cha mẹ đều đồng ý đi, bởi vì bọn họ nhất định cũng có suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-luu-manh-dich-ai-tinh-cong-luoc/1346061/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.