Chương trước
Chương sau
Làm một vú em có trách nhiệm, tiểu lưu manh cảm thấy mình cần phải cùng con trai thiết lập quan hệ thân mật. Nếu không, thằng nhóc này cả ngày cứ quấn lấy ba ba nó, chỉ chơi với ba ba, hoàn toàn coi hắn là người qua đường giáp, vậy còn ra cái thể thống gì? Hồi trước là tại hắn phải nằm ở trên giường không thể động đậy, nhưng mà hiện tại, hừ hừ!
Đường Mộ Dương nghĩa vô phản cố chen vào bồn tắm, muốn cùng con trai chia sẻ ba ba nó…Á, không đúng không đúng, là cùng lão bà chia sẻ trọng trách chăm sóc con trai chứ!
Vươn hai bàn tay to, đem bé con đang vùi đầu trước ngực Mộ Dung Cương bế ra, đem bình sữa nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của bé,“Được rồi, Quan Quan, uống sữa đi, ở bên này nhiều hơn!”
Bảo Bảo đột nhiên bị quấy rầy sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại được, liền không thèm nể mặt mũi lão cha dùng đầu lưỡi lè núm vú cao su ra, oa một tiếng bắt đầu khóc thất thanh.
Mộ Dung Cương trừng cái tên vú em chỉ biết gây rắc rối một cái, đem con trai đoạt về, lấy một bên tiểu thù du nhét vào miệng bé con.
Kỳ tích xuất hiện, bảo bảo lập tức yên tĩnh trở lại, ngừng khóc. Chỉ là ủy ủy khuất khuất ghé vào trong lòng ba ba, ngậm lấy tiểu thù du mút chùn chụt, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng ngoảnh ra phía sau trừng lão cha xấu xa một cái, trong đôi mắt nhỏ ầng ậc nước hiện rõ ── cáo trạng.
Mộ Dung Cương bị bộ dáng đáng yêu của con trai chọc cười, nắm lấy nắm tay nhỏ xíu của con trai đánh đánh hai cái lên người tiểu lưu manh,“Được rồi, Quan Quan, lão cha xấu xa của con đã bị đòn, không cần giận nữa. Đến, ba ba gội đầu cho con nha?”
Ngô ngô, bé con ư hử hai tiếng, xem như miễn cưỡng đồng ý.
Mộ Dung Cương cẩn thận một tay đỡ lấy sau đầu con, chậm rãi để bé nằm ngửa ra. Tuy rằng lại phải nhả quả anh đào ra, nhưng bởi vì lần này là ba ba mà bảo bảo yêu nhất, cho nên bảo bảo không khóc. Tùy ý ba ba khoát nước ấm lên trên đầu, hắc hắc, còn cười khanh khách tỏ vẻ rất thích.
Vị vú em nào đó nhìn cảm thấy thực đã nghiền, nói đến cũng lạ, cũng mỗi một cảnh này, hắn nhìn thấy không dưới trăm lần nhưng lần nào nhìn thấy, vẫn là cảm thấy bảo bảo nhà mình thiệt là moé quá đi!
“Ngốc ra đó làm gì?” Mộ Dung Cương trừng mắt nhìn hắn một cái, đưa tay ra trước mặt hắn,“Đưa cho em ít dầu gội đầu!”
Tuân mệnh! Vú em lập tức làm theo, việc này hắn rất quen thuộc, xuất ra chai dầu gội chuyên dụng của bảo bảo, rót một ít vào trong lòng bàn tay, cho một chút nước ấm vào, chà xát cho lên bọt,“Tiểu Cương, để anh tắm cho con nha.”
Mộ Dung Cương liếc mắt nhìn hắn, biết hắn muốn lấy lòng bảo bảo,“Vậy anh thử đi, nhớ nhẹ tay đấy!”
“OK!” Được đến cho phép vú em lập tức vô cùng cao hứng bắt đầu gội đầu cho con trai, tuy rằng chưa bao giờ làm nhưng mà hắn đã nhìn Mộ Dung Cương làm rất nhiều lần, cho nên rất nhanh liền nắm được yếu quyết, nhẹ nhàng mát xa da đầu cho bảo bảo.
Da của trẻ con rất mềm mại, nhưng bởi vì sinh trưởng nhanh chóng, thay thế mau, cho nên tốt nhất mỗi ngày đều gội đầu tắm rửa, nhưng tuyệt không thể sử dụng móng tay mà cào, chỉ có thể dùng lòng bàn tay xoa nhè nhẹ.
Từ trước tới giờ vẫn là Mộ Dung Cương tự tay tắm rửa cho bảo bảo, nhưng mà một tay phải đỡ con nên không thể dùng cả hai tay mà chà xát như Đường Mộ Dương được.
Đường Diệc Quang ngông nghênh nằm một chỗ, mới đầu tuy có hơi không thích ứng với người hầu gội đầu mới, nhưng được mát xa vài cái, bé con cảm thấy rất thư thái, thực thích ý lim dim mắt hưởng thụ.
Thấy tiểu gia khỏa hài lòng, vú em liền thuận lý thành chương tiếp tục chuyển sang tắm rửa, hầu hạ bảo bảo tắm rửa thật sạch sẻ.
Mộ Dung Cương không phủ nhận, có người giúp đỡ, việc tắm rửa cho bảo bảo nhanh hơn rất nhiều, tranh thủ bảo bảo còn đang nằm trong lòng tiểu lưu manh đùa giỡn, y có thể nhanh chóng tắm rửa cho bản thân mình luôn.
Tiếp nhận lại bảo bảo, hai ba con đã sạch sẽ, y bèn đứng lên mang bảo bảo đi ra ngoài.
Vú em còn ngồi ngốc một chỗ lúc này mới phát hiện ra mình lại bị bỏ rơi? “Tiểu Cương, em đợi anh với!”
“Tại sao phải đợi?” Mộ Dung Cương mặc đồ cho mình lẫn bảo bảo xong, cầm lấy bình sữa vú em mới nãy cầm theo vào đút cho bảo bảo ăn, buột miệng nói,“Không lẽ anh cũng đợi cho uống sữa à?”
Ách…… Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Dung Cương liền nhận ra mình nói nhầm, không dám nhìn đôi mắt phát ra lục quang của tiểu lưu manh, hai lỗ tai đỏ lựng ôm bảo bảo chạy biến.
Trốn vào giường lớn thoải mái, vết đỏ trên mặt còn chưa tan. Thật là mất mặt! Lại nói, từ khi tiểu lưu manh tỉnh lại, hai người vẫn chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào.
Mới đầu, là Mộ Dung Cương mang thai không tiện, hơn nữa Đường Mộ Dương vừa tỉnh, còn nửa chết nửa sống nằm ở trên giường không thể động đậy, Mộ Dung Cương cũng không thể hầu hạ hắn.
Rồi sau đó, bảo bảo chào đời, càng không thể làm. Tĩnh dưỡng mất hơn hai tháng, cả hai người mới tạm bình phục, liền lên đường về nước.
Suốt một khoảng thời gian dài như thế chưa từng có thân mật tiếp xúc, nói một chút cũng không muốn, đương nhiên là gạt người.
Nhưng mà Mộ Dung Cương từ cái lần ở bệnh viện khẩu giao cho tiểu lưu manh ép hắn tỉnh lại, trong lòng vẫn là có bóng ma, mỗi lần tiểu lưu manh có ám chỉ thì y đều trở nên hoảng hốt, theo bản năng mà lảng tránh, do đó sinh ra một loại cảm xúc mâu thuẫn, thật sự là cảm thấy vô cùng mất mặt lẫn ngượng ngùng.
Hơn nữa lại có bảo bảo, nhìn bé con béo béo tròn tròn mềm mại, khi bé con ngủ thì nhìn ngắm thế nào cũng không đủ, bé con thức thì khi bị nhìn chăm chú bởi đôi mắt tròn xoe ngây thơ hoàn toàn ỷ lại vào mình kia, Mộ Dung Cương liền càng không có hứng thú để ý tới cha đứa nhỏ.
Y học cũng có nói, không ít trường hợp người vừa làm mẹ đều đem bạn tình cố ý hay vô tình bỏ qua, đây là một hiện tượng hoàn toàn bình thường.
Nhưng mà tiểu lưu manh cảm thấy, nếu đã về nhà, hắn nhất định phải cố gắng tranh thủ để gia tăng sinh hoạt tính phúc lẫn địa vị của mình trong gia đình.
Cho nên, khi Tiểu Quan Quan được ba ba cho uống hết bình sữa, đang định cùng ba ba của bé hảo hảo thân thiết một chút thì đột nhiên có một kẻ khó ưa nhảy ra quấy rối.
“Tiểu Quan Quan, đến đây cha ôm nào!” Đem con trai từ trên giường bế lên, Đường Mộ Dương biến hóa nhanh chóng, hóa thành lão cha mẫu mực, ru con ngủ,“Cục cưng ngoan, ngủ đi nào!”
“Anh đừng bế mà ru con ngủ như vậy!” Mộ Dung Cương nóng nảy,“Nó mà quen rồi, sau này mỗi lần ngủ đều sẽ bắt phải có người bế đấy.”
“Không sao cả, quen thì quen, sau này mỗi ngày anh đều ru con ngủ.” Vì lợi ích trước mắt, phải nhanh chóng đưa thằng con thúi này ru vào mộng đẹp, Đường Mộ Dương không tiếc hy sinh bản thân, bán đứng tương lai an bình.
Đường Diệc Quan chớp chớp đôi mắt to, vô cùng khó hiểu, cái người được gọi là cha của bé sao đột nhiên trở nên thân thiết quá vậy? Phải biết rằng, ở trong lòng bé, suốt ba tháng tuổi đời, bé chỉ xem cái người được gọi là cha này như là một ông chú quen mặt mà thôi.
“Are you going to scarborough fair……” Ông chú ngâm nga một bài hát tiếng Anh, đừng coi thường, trời sinh cho hắn một giọng nam trầm ấm áp, vô luận hát ca khúc nào cũng đều nghe rất hay. Nhớ năm đó, Mộ Dung Cương mê hắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân.
Bảo bảo một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng mà bé cảm thấy giọng hát này thật dễ nghe, dường như có thể kích phát được một chút liên kết từ trong dòng máu. Ừm… ít nhất, ông chú này vẫn là rất cố gắng lấy lòng bé.
Cho nên bảo bảo chỉ hơi nhíu nhíu mày một chút, sau đó hai hàng chân mày lại giãn ra, chuyên tâm nghe vú em phục vụ âm nhạc.
Ư, mắt to vô lực chớp chớp yếu ớt một cái, ông chú này, sao càng hát càng khiến bé buồn ngủ? Không được mà, người ta còn muốn đi tìm ba ba. Nhưng mà ──
A ô, bảo bảo há cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái thật to, thật là buồn ngủ quá đi.
Ông chú ở trên cái má hồng hồng của bé hôn một cái, dịu dàng dỗ dành,“Ngoan ngoãn, ngủ đi nào!”
Ách ách, không được, người ta còn muốn tìm ba ba. Nhưng mà, sao hai mắt mở không lên được? Hay là ngủ một chút đã. Để cho một bạn nhỏ mới có ba tháng tuổi đấu tranh với cơn buồn ngủ thật sự rất khó khăn mà, ân, vậy ngủ một chút đã.
Đường Mộ Dương ôm con trai nhẹ nhàng đu đưa một chút, xác nhận bé con đã ngủ say, mới nhẹ nhàng bỏ bé vào trong cái nôi.
Mộ Dung Cương vươn tay vỗ về bảo bảo mấy cái, ngửi được mùi của ba ba, tuy rằng nằm lên giường khác, nhưng mà bảo bảo vẫn yên tâm mà ngủ.
Hai người lớn không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Dung Cương cũng ngáp một cái, vì mang bảo bảo về nhà, tuy rằng cha có cho y một chiếc chuyên cơ, nhưng mà bay suốt một quãng đường dài không nghỉ, cho nên một đường trở về này, y cũng vô cùng mệt mỏi.
Ngủ ngủ, dưỡng tinh thần.
Nhưng mà một cái móng vuốt nhanh chóng vói vào trong vạt áo của y, tiến hành quấy rối.
“Anh làm gì đấy?” Mộ Dung Cương đè thấp thanh âm, đẩy cái móng vuốt kia ra,“Có bảo bảo kìa, để yên cho em ngủ.”
Tiểu lưu manh nhân thể đem y kéo vào trong lòng, bắt đầu cởi quần áo,“Bảo bảo ngủ rồi, em đừng kêu lớn tiếng là được.”
“Đường Mộ Dương!” Mộ Dung Cương đỏ mặt,“Mới vừa trở về, anh làm gì thế?”
“Emikhông thấy sao? Honey?” Tiểu lưu manh rất nhanh phao vài cái mị nhãn, thẳng thắn,“Lão tử muốn làm tình!”
“Không được!”
“Vi cái gì không được?”
“Em……” Mộ Dung Cương tìm không ra cớ, lung tung nói đại,“Em mệt chết đi!”
Lý do cự tuyệt quá vô lý!
“Làm xong anh để cho em ngủ! Cứ thế này thì nghẹn chết anh!”
Tiểu lưu manh không biết tại sao gần đây lão bà của hắn lại hay thẹn thùng như thế, nhưng hắn biết, chuyện của hai người bọn họ, có đôi khi không cần phải nói nhiều. Nếu như mọi chuyện đều phải nói ra thì đó là bạn bè chứ không phải người yêu.
Cho nên tiểu lưu manh hạ quyết tâm, không để ý Mộ Dung Cương phản đối, mạnh mẽ đem y đặt ở dưới thân, rất nhanh cởi ra lớp quần áo vướng víu, cúi đầu, nhanh chóng ngăn chặn môi đối phương.
Ngô ngô…… Em còn chưa uống thuốc tránh thai! Mộ Dung Cương còn chưa nói hết lời thì miệng đã bị bịt kín.
Quả thật là nghẹn lâu lắm, khi đầu lưỡi còn chưa xâm nhập, lý trí còn cơ bản giữ quyền khống chế, Mộ Dung Cương liền cảm giác được, ở bên dưới có cái thứ gì đó đang đâm vào người mình, mà phân thân của y ở trong tay tiểu lưu manh bị xoa nắn chưa được vài cái đã hưng phấn đứng thẳng lên.
Ngón tay đưa xuống phía dưới, đóa mật hoa bị vắng vẻ quá lâu đang ngượng ngùng tiết ra yêu dịch, vô thanh vô tức bộ lộ ra khát vọng của nó.
Tiểu lưu manh đợi không kịp!
Không làm bất cứ tiền hí nào, mạnh mẽ tách hai chân của Mộ Dung Cương ra, đem dục vọng nóng bừng bừng nhắm ngay cửa mật hoa, quyết đoán sáp nhập.
Tác giả: Ách……Ngưng ở chỗ này hình như không được tốt cho lắm ha?
Tiểu lưu manh phát hỏa: Bộ bà không để cho tui làm một lần cho thống khoái hả?
Quế Hoa vô lương: Thống khoái làm xong bốn chữ, nhà ngươi nguyện ý sao? Không thoải mái, cần phải thêm nhiều chữ nga ~
Cạc cạc, tà ác đi xuống.
Bánh bao nhỏ từ trong nôi vươn móng vuốt nhỏ thịt thịt ra, muốn phiếu phiếu, muốn Đường Đường!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.