Đêm đã khuya, nhưng Đường Mộ Dương vẫn chưa ngủ, ngồi ngoài ban công, mờ mịt nhìn bầu trời tối đen như mực, không biết nên làm như thế nào.
Buổi chiều Mộ Dung Cương đã về nhà, y thật sự không có cách nào tiếp tục nằm lại bệnh viện được nữa. Chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, nhìn thấy bất kì thứ gì ở bệnh viện, đều có thể bất tri bất giác khiến cho y liên tưởng đến sinh mạng nhỏ vô tội bị mình vứt bỏ bảy năm về trước, càng nghĩ đến thì y sẽ càng thêm tự trách không thể ngủ yên được.
Bởi vậy, dù cho tình trạng thân thể của y vẫn chưa được tốt, nhưng mà Kì gia vẫn là quyết định mang y về nhà, bố trí cho y ở lại biệt thự của gia đình.
Nhưng mà về phần Đường Mộ Dương, hắn lại bị nghiêm cấm đi gặp y. Bởi vì hắn cũng là một trong những thứ gợi nhớ lại ký ức của Mộ Dung Cương. Tiểu lưu manh không khỏi cười khổ, rõ ràng gần như thế, lại như cách thiên sơn vạn thủy, làm cho người ta có cảm giác dù rất muốn vượt qua nhưng mà hoàn toàn bất lực.
Năm đó……
Lại một lần nữa nhớ tới cái đêm khiến cho y đau lòng, Đường Mộ Dương cũng nói không rõ tâm tình của mình.
Một khắc khi chân tướng hoàn toàn lộ ra, hắn đã từng khiếp sợ, từng hoang mang, cũng không có khả năng không oán hận.
Tiểu Cương sao lại ngu ngốc đến như thế? Sao một lòng một dạ nhận định Kì Khang Chi, sao không nghĩ đến có khả năng là người khác? Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-luu-manh-dich-ai-tinh-cong-luoc/1346047/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.