Chương trước
Chương sau
Tuy nói trong nhà đang vì hôn sự của Mộ Dung Cương mà bận tối mày tối mặt, nhưng Kì Khang Chi vẫn là ở siêu thị Vinh Huy cần cần cù cù thật thà làm việc, chỉ là thay đổi vị trí công tác. Từ tổ khuân vác khổ cực nhất được điều đến quản lý kho hàng cần phải cẩn thận và có trách nhiệm.
Sau khi được điều đến bộ phận này rồi, Kì Khang Chi mới cảm nhận được dụng tâm của anh cả hắn khi bắt hắn phải làm từ vị trí thấp nhất này. Bởi vì trong thời đại kinh tế thị trường phát triển như bây giờ, thành bại của một cơ quan xí nghiệp không hẳn là nhờ người lãnh đạo có bao nhiêu trác tuyệt anh minh mà là nằm ở từ bộ phận nhỏ nhất.
Những bộ phận này có chấp hành nghiêm chỉnh mục tiêu phương hướng của tổng công ty đề ra hay không, mỗi một chi tiết nhỏ cấu tạo thành mỗi một kiện thương phẩm phí tổn, cuối cùng quyết định thành bại của cơ quan đó.
Người mới vào công ty, thường xuyên phạm phải một lỗi lầm cơ bản là thích thể hiện, so với việc đề ra những ý tưởng sáng tạo mới, phá vỡ quy cách làm việc của công ty thì việc chấp hành nghiêm chỉnh những phương hướng cũ trước đã còn tốt hơn nhiều.
Trong mấy tháng ngắn ngủi làm việc, Kì Khang Chi đã thu hoạch được rất nhiều. Hùng tâm tráng chí bừng bừng lúc trước đã dần được thu liễm lại, hắn đã học được cách dùng thái độ khách quan lý trí để xem xét cách xí nghiệp vận hành, cho nên, ở mỗi một vị trí tầm thường trong công ty, hắn đều phi thường dụng tâm.
Đang ngồi trước máy tính kiểm tra số liệu kho hàng, kiểm tra số lượng hàng cần phải bổ sung cũng như những hàng hóa không tiêu thụ được, đột nhiên điện thoại ở trên quầy kêu vang.
“Kì Khang Chi, tao đang đứng trước cổng cơ quan của mày, mau ra đây cho tao!” Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói bá đạo đầy kiên quyết vang lên, Kì Khang Chi sửng sốt một chút, mới nhận ra là ai.
“Đường Mộ Dương, tôi đang làm việc, cậu có chuyện gì à?”
“Mày tự đi ra đây hay muốn tao xông vào, Kì Khang Chi, nếu mày còn muốn giữ lại chút mặt mũi thì mau lăn ra đây cho tao!” Tiểu lưu manh rõ ràng đang nổi trận lôi đình.
Kì Khang Chi hít vào một hơi, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại,“Vậy cậu đến bãi đỗ xe phía sau chờ tôi.”
Hỗn đản này, tìm mình làm cái gì? Hắn hiện tại không phải đang là lúc xuân phong đắc ý sao? Phòng nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn là để cho hắn bắt được Tiểu Cương.
Nói đến đây, Kì Khang Chi thân là “người nhà mẹ đẻ” đối với tên tiểu lưu manh này vẫn là có cảm giác như kiểu mẹ vợ xem con rể vậy. Bất quả vì coi như nể tình hai nhà, thôi thì cứ ra ngoài nói chuyện.
Xin phép tổ trưởng xong, Kì Khang Chi đi về phía bãi đỗ xe, chuẩn bị đi nhanh về nhanh.
Từ xa, đã nhìn thấy gia khỏa kia tựa vào chiếc mô tô, đứng đợi ở một góc sáng sủa trong bãi xe, Kì Khang Chi bước nhanh tới mở miệng chào hỏi,“Cậu tìm tôi……”
Bốp!
Trả lời hắn, trực tiếp là một cú đấm.
Kì Khang Chi đau đến nổ đom đóm mắt, ôm gò má đau đớn, không thể tin được mà nhìn Đường Mộ Dương,“Cậu điên rồi hả? Đường Mộ Dương!”
“Tao đúng là điên rồi!” Tiểu lưu manh nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, biểu tình liền giống như nhìn thấy kẻ địch huyết hải thâm cừu,“Kì Khang Chi, quen biết mày đã bao nhiêu năm như vậy, tao thật không ngờ mày lại là một thằng ti bỉ vô sỉ tiểu nhân! Hôm nay nếu tao không đánh chết mày thì tao không mang họ Đường!”
Một đấm nữa bay qua, Kì Khang Chi đương nhiên không ngốc đến nỗi đứng yên cho hắn đánh, nghiêng người né tránh,“Cậu thần kinh cái gì đó? Tôi đắc tội với cậu khi nào?”
“Mày không đắc tội với tao thì mắc mớ gì tao lại đi đánh mày?” Tiểu lưu manh giống như một con sư tử bị chọc giận xông lên.
Kì Khang Chi vừa chống đỡ vừa hỏi hắn,“Đường Mộ Dương, là đàn ông thì nói cho rõ ràng! Úp úp mở mở như vậy là ý gì?”
“Mày còn muốn tao nói rõ ra sao? Tao hỏi mày, mày đã từng làm gì Tiểu Cương?”
“Cái gì?” Kì Khang Chi lập tức ngây ngẩn cả người, hỏi lại hắn,“Tôi đã từng làm gì Tiểu Cương cơ?”
“Mày còn có mặt mũi hỏi câu này?!” Tiểu lưu manh lại tung một cước.
Kì Khang Chi lạnh mặt, chuyện này cũng là mối nghẹn nhiều năm trong lòng hắn, né cú đá xong, nói,“Đúng là tôi đã làm cho Tiểu Cương xa lánh cậu, nhưng mà chẳng phải bây giờ cậu vẫn đã chiến thắng rồi sao, cần gì phải tìm tôi khởi binh vấn tội?”
“Mày là thằng khốn, cư nhiên còn khiến cho Tiểu Cương chia tay với tao? Chẳng lẽ cứ để cho Tiểu Cương với cái thằng súc sinh mặt người dạ thú như mày tiếp tục loạn luân sao?” Tiểu lưu manh nổi điên không còn nói năng kiêng nể gì nữa.
“Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì?” Kì Khang Chi cũng nổi giận,“Đường Mộ Dương, cậu đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cậu, chỉ bằng lời vừa rồi, cậu đã không có tư cách kết hôn với Tiểu Cương!”
“Tao không có tư cách vậy mày có tư cách sao? Mày là chú ruột của Tiểu Cương, sao mày lại dám làm ra loại chuyện đó với Tiểu Cương chứ?” Tiểu lưu manh vừa tức vừa đau, “Tao đúng là bội phục mày, cư nhiên còn có thể làm như không có việc gì kết hôn sinh con, mày không sợ sẽ gặp báo ứng sao?”
Kì Khang Chi đen mặt, tiến lên túm áo tiểu lưu manh rít gào,“Cậu nói cho rõ ràng đi! Rốt cuộc tôi đã làm gì Tiểu Cương?”
Tiểu lưu manh rống so với hắn còn lớn hơn,“Sao hả? Mày có gan làm thì không có gan nhận sao?”
Kì Khang Chi cố nén lửa giận, buông áo hắn ra,“Tôi tự đi hỏi Tiểu Cương! Nếu như tôi thực sự đã làm ra chuyện gì có lỗi với Tiểu Cương, vậy sẽ mặc cho cậu đánh chết!”
“Không được! Tao không cho mày đi gặp em ấy!” Tiểu lưu manh đau lòng dựng phu, sợ y sẽ bị kích thích.
Kì Khang Chi đột nhiên xoay người tung ra một cú ném, quật Đường Mộ Dương xuống đất,“Cậu ngăn được tôi nhất thời, lẽ nào ngăn được tôi cả đời? Tôi biết tôi nói gì cậu cũng không tin, vì cái gì không đi đến trước mặt Tiểu Cương, nói cho rõ ràng?”
Tiểu lưu manh sợ run, hai mắt Kì Khang Chi nhìn thẳng vào hắn, hoàn toàn không có chút chột dạ nào. Nếu một người thật sự đã làm ra loại chuyện như vậy, sao có khả năng có thể làm ra vẻ đạo mạo như thế? Hay là, trong chuyện này còn có ẩn tình gì?
“Được, chúng ta cùng đi, xem xem mày ở trước mặt Tiểu Cương còn dám nói cái gì nữa! Lên xe!”
Mô tô gào thét xuyên qua thành phố, mang theo khát vọng biết được chân tướng, nhưng ai cũng không biết, một vết sẹo đau thương khác sắp bị vạch trần.
Đường Mộ Dương rời đi không lâu, Mộ Dung Cương liền tỉnh, trong lòng cảm thấy hình như có chuyện gì sắp phát sinh, không thể ngủ được.
Y ngồi trên giường phát ngốc, nghĩ xem tiểu lưu manh đang mua đồ gì cho con của họ, càng nghĩ, khóe môi bất giác nở một nụ cười.
Ngồi cạnh cửa sổ, ánh dương quang ấm áp của tiết trời đã vào đông chiếu vào trên mặt, tạo ra kim quang lấp lánh. Nhưng mặt trời vừa mang đến ấm áp, đồng thời cũng đem đến thương tổn cho mắt, nhìn lâu, cũng rất dễ dàng bỏ qua hai bóng người quen thuộc đang vội vã chạy dưới lầu.
“Tiểu Cương!” Cửa phòng rầm một tiếng bật mở, Kì Khang Chi vội vàng vọt tới trước mặt Mộ Dung Cương,“Hôm nay, vô luận như thế nào cậu cũng phải nói cho rõ với tôi. Mấy năm nay, cậu luôn hờ hững đối với tôi, tôi vẫn không sao hiểu được, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì. Chúng ta lúc trước rõ ràng rất tốt. Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã gây ra chuyện gì?”
Đường Mộ Dương nắm tay Mộ Dung Cương, cổ vũ y,“Tiểu Cương, không phải sợ, nói cho nó! Nói cho cái thằng súc sinh này rõ, xem nó còn có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt em?”
Ngược lại với ánh dương quang sáng ngời chiếu vào phòng, trong mắt Mộ Dung Cương là một mảnh ảm đạm, trong đầu lại vô cùng hỗn loạn. Tránh né nhiều năm, xa lánh nhiều năm, cuối cùng cũng phải mặt đối mặt sao?
Sau sợ hãi ban đầu, một cỗ lửa giận vô danh hừng hực bốc lên. Có lẽ là ánh mặt trời ấm áp đã cho y thêm dũng khí, có lẽ là bàn tay ấm áp của Đường Mộ Dương đã mang đến dũng khí cho y.
Tóm lại Mộ Dung Cương im lặng một lúc, cố gắng mở to hai mắt, dùng đôi mắt tạm thời vẫn chưa khôi phục lại thị lực hoàn toàn, nhìn chằm chằm con người trước mặt, ngậm huyết lệ mà chất vấn hắn,“Chú không hiểu, tôi lại càng không hiểu được! Vì cái gì sau khi chú làm ra loại chuyện đó đối với tôi mà có thể tỏ ra như không có gì nhiều năm như thế? Cho dù là đêm hôm đó tôi uống say, nhưng mà chú đâu có say đâu? Vì cái gì chú lại làm ra loại chuyện đó chứ? Vì sao? Tôi là cháu ruột của chú, là con của anh trai chú đó! Sao chú lại có thể làm như thế đối với tôi?”
“Tôi rốt cuộc đã làm cái gì?!” Kì Khang Chi rống lên đến mức muốn phun máu, hắn sắp nghẹn chết rồ!“Cậu nói cho rõ ràng đi, được không?”
“Chú muốn nghe sao? Vậy tôi sẽ nói hết cho chú biết!” Mộ Dung Cương gằn từng tiếng, tựa như hàn băng rơi xuống đất, “Buổi tối hôm chúng ta tốt nghiệp trung học, vì cái gì chú lại đi vào lều của tôi, cùng tôi phát sinh quan hệ? Chẳng lẽ chú không biết, tôi có thể mang thai sao? Chú có biết, tôi đã phải giết hại đứa con của chú, đó là một sinh mệnh đấy!”
Kì Khang Chi mặt mũi trắng bệch, giật mình nhìn hắn,“Cậu nói bậy cái gì đó? Tối hôm đó tôi vào lều của cậu khi nào? Cả đêm tôi ngồi với thầy giáo, hơn nữa còn phải để ý mấy đứa bạn học uống quá chén. Không tin, cậu có thể gọi điện thoại về trường, tìm thầy giáo khi đó của chúng ta mà hỏi!”
Mộ Dung Cương cả người chấn động, cả kinh đến hồn phách cũng không biết bay đi đâu.
Mà bên cạnh, có một người so với y càng thêm khiếp sợ, giống hệt như bị sét đánh trúng, ngây ra như phỗng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.