Bên người thiếu đi một người, chợt cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên lạnh lẽo. 
Tiểu lưu manh rời đi gần một tháng, nhưng mà Mộ Dung Cương chẳng những không có quen được một chút, ngược lại lại còn càng ngày càng không quen. 
Mỗi ngày đi làm còn được, chỉ cần về nhà, dường như khắp nơi đều có vẻ hết sức cô đơn. 
Khi ăn cơm không có ai ở bên cạnh không ngừng bình luận ưu điểm khuyết điểm của từng món ăn. Khi tắm rửa không có ai ở bên cạnh cợt nhả đùa giỡn. Khi lên mạng không có ai ở bên cạnh lải nhải lẩm bẩm bức xạ từ máy tính có bao nhiêu không tốt. Khi quét dọn không có ai ở bên cạnh vừa lau dọn cùng vừa giả làm cô hầu gái xấu hổ. 
Mộ Dung Cương không thể chịu được cái cảm giác tịch mịch này! 
Cho nên mỗi lần về nhà y sẽ mở hết ti vi máy tính, nhất định phải tạo ra nhiều động tĩnh trong nhà để cho mình quên đi cái cảm giác tịch mịch ấy. Nhưng mà một khi ngồi xuống, cho dù có ồn ào đến cỡ nào đi nữa thì y cảm thấy trong lòng vẫn là một mảnh lạnh lẽo cô đơn. 
Thở dài một hơi, Mộ Dung Cương đang suy nghĩ xem có nên dọn về nhà ở ít hôm không. Hay là đi ôm con chó nhà ông nội đến chăm vài ngày? 
Con chó tên Star kia đã nuôi trong Kì gia mấy đời rồi. Từ khi Kì An Chi còn rất nhỏ, con cháu của nó đời đời ở Kì gia tiếp tục sử dụng cái tên này, coi như là dấu hiệu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-luu-manh-dich-ai-tinh-cong-luoc/1346033/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.