Khi xuống máy bay so với lúc lên còn náo nhiệt hơn, bởi vì có người đến đón.
Mộ Dung Liệt vóc dáng nhỏ nhất, nhưng lại chen được lên trên cùng, bám lấy lan can nhoài người ra ngoài không rơi xuống, từ xa thấy Mộ Dung Cương liền dùng sức ngoắc, dường như sợ anh mình không nhìn thấy, còn la to,“Anh! Anh!”
Lần đầu tiên Đổng Uyển Khanh, Cốc Tâm Dương bọn họ nhìn thấy tiểu yêu nghiệt của Mộ Dung gia, ấn tượng đầu tiên rất là tốt, một thiếu niên nhỏ bé xinh xắn, đáng yêu, so với Mộ Dung Cương còn xinh đẹp hơn vài phần.(đã nói em nó có tướng thụ mà =)))
“Thực là không nhìn ra, em trai cậu lại hoạt bát như thế.” Cốc Tâm Dương còn tưởng rằng cá tính của Mộ Dung Cương lạnh như băng thì người trong nhà chắc hẳn cũng là cùng một khuôn, không ngờ hai anh em nhà họ lại hoàn toàn đối lập nhau như thế.
Xì! Mộ Dung Cương ở trong bụng âm thầm khinh bỉ, đợi cái tên yêu nghiệt kia lộ ra bộ mặt thật đi rồi mấy người mới biết thế nào là lợi hại!
Y không nói, Đường Mộ Dương cũng sẽ không để lộ ra việc xấu trong nhà, đây là cậu em vợ tương lai của tiểu lưu manh, đương nhiên được tính là người nhà của hắn rồi.
Chỉ là cảm nhận được một ánh mắt “nóng bỏng” khác từ xa phóng đến, lặng lẽ nói nhỏ vào tai Mộ Dung Cương,“Ông anh của anh cũng đến đây, lát nữa nếu ổng lấy dao chém anh thì em nhớ đứng trước che cho anh nha.”
Không có tiền đồ! Mộ Dung Cương bĩu môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-luu-manh-dich-ai-tinh-cong-luoc/1346026/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.