Mộ Dung Cương trợn mắt nhìn cái tên tiểu lưu manh kia đối với lệnh đuổi khách của mình hoàn toàn chẳng nghe thấy gì cả, ngáp một cái, ưỡn lưng liền đi thẳng vào gian phòng ngủ duy nhất, còn vừa đi vừa nhún nhảy, thoải mái không thôi.
“Rốt cuộc là chú muốn làm cái gì?” Chủ nhà đuổi theo sau tên vô lại lớn tiếng chất vấn, đáng tiếc người ta căn bản là không quan tâm.
Vào phòng ngủ, Đường Mộ Dương đương nhiên là nhào lên trên giường, ôm chú cá heo bự lăn lăn, mĩ mĩ mà nhắm hai mắt lại,“Ngủ ngủ, buồn ngủ quá đi!”
Nhưng cái mặt cố ý chôn vào cá heo, cười đến tà ác mà đắc ý.
Xâm nhập vào lòng địch, bước đầu tiên, thành công!
“Đứng lên cho tôi!” Mộ Dung Cương thẹn quá thành giận, nửa quỳ trên giường lôi kéo cái tên gia khỏa chiếm dụng giường của mình, liều mạng cướp lại gối ôm cá heo, “Đây là của tôi! Buông tay!”
Tiểu lưu manh nào dễ nghe lời như thế, ngược lại đem cá heo ôm chặt hơn nữa, hai cánh tay siết chặt, hai chân còn quặp lấy cái gối,“Cho người ta ôm một cái coi, đừng keo kiệt vậy mà!”
“Mau đứng lên, trả lại cho tôi!” Mộ Dung Cương không thể không keo kiệt.
Mỗi người đều có quyền riêng tư đúng không? Bằng cái gì chú cá heo mình ôm bao nhiêu năm, cảm tình vô cùng sâu sắc tùy tùy tiện liền để cho một kẻ xa lạ nhúng chàm? Cảm giác giống như thế giới riêng của mình bị xâm phạm vậy, cực kỳ khiến cho người ta không thoải mái.
Thấy con mồi đã hồn nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-luu-manh-dich-ai-tinh-cong-luoc/1346005/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.