Hít sâu một hơi, Mộ Dung Cương mới có thể giữ cho biểu tình trên mặt không thay đổi, xoay người lại,“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” 
Tựa hồ như sợ Kì Khang Chi nói ra chuyện gì đó, không đợi Kì Khang Chi mở miệng, lại lập tức nói tiếp,“Nghe nói chú đến công ty làm việc, sao rồi, có vất vả không?” 
“Ừ…… cũng tạm được!” Bị cắt ngang lời định nói, chỉ có thể nói theo đối phương, bất quá Kì Khang Chi rất nhanh liền chuyển câu chuyện trở về,“Còn cậu? Gần đây vẫn ổn chứ?” 
“Rất tốt.” Cười cho có lệ, Mộ Dung Cương nhướng mắt nhìn xung quanh tìm cứu tinh để có thể rời đi. Cũng thật là trùng hợp, cứu tinh đã xuất hiện, tuy rằng không phải là người y muốn cho lắm, bất quá có còn hơn không. 
Thân hình cường tráng chắn ngay trước mặt y, nhất thời tạo cho y có cảm giác an tâm,“Kì Khang Chi, đã lâu không gặp a!” 
“Đúng vậy, đã lâu không gặp. Đường ─ Mộ ─ Dương!” 
Đồng dạng chào lại một câu, giữa hai người bọn họ, bắt đầu hiện lên bầu không khí căng thẳng. 
Tiểu lưu manh tà nghễ nhìn hắn, hắn tà nghễ nhìn tiểu lưu manh, một kẻ bĩu môi, một kẻ nheo mắt, một kẻ hai tay đút trong túi quần, một kẻ khoanh tay trước ngực, đểu a vẻ thong thả ung dung, kì thật cơ bắp toàn thân đã căng cứng, nắm tay vô thức mà siết lại. Giống như hai cao thủ giằng co, giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng. 
“Hai đứa đang làm gì vậy? Trìu mến nhìn nhau hay là hai mắt đẫm lệ nhìn đối phương?” Kì Ái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-luu-manh-dich-ai-tinh-cong-luoc/1346003/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.